Vân Thi Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên, vẻ mặt không vui nắm khuôn mặt cậu, u ám nói, “Nhóc con, vậy mà con dám gạt mẹ ông ấy là hiệu trưởng nhà trẻ, con dám nói dối mẹ!”
“Đau quá…”
Hữu Hữu ôm lấy tay cô, liên tục cầu xin tha thứ, “Mẹ tha mạng! Mẹ, con sai rồi…”
Vân Thi Thi ra vẻ tức giận nói, “Nếu không có chuyện hôm nay, không biết chừng nào con mới thẳng thắn nói cho mẹ biết!”
“Hu hu hu… Mẹ, con sai rồi, tha cho con có được không…”
Hữu Hữu giơ bàn tay nhỏ lên, liên tục cầu xin tha thứ.
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nhịn không được cười trộm, “Ha ha! Hữu Hữu, em chọc mẹ tức giận! Ai bảo em vẫn luôn gạt mẹ cơ!”
Cậu vừa dứt lời, liền cảm giác được có ánh mắt lạnh lùng chiếu vào cậu.
Tiểu Dịch Thần sâu xa di chuyển ánh mắt, liền thấy Vân Thi Thi lạnh lùng liếc cậu, nhếch khóe môi, “A… Hóa ra con cũng biết chuyện này, đồng lõa với Hữu Hữu gạt mẹ.”
Không đợi Tiểu Dịch Thần giải thích gì thêm, Vân Thi Thi đưa bàn tay ra, không chút lưu tình xách lỗ tai nhỏ của cậu.
“Hu hu hu - -! Mẹ, tha cho con đi mà, con làm sai cái gì…”
Tiểu Dịch Thần ấm ức nước mắt lưng tròng, cảm nhận được cái gì gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết rồi.
“Đồng lõa!”
“Mẹ, con không cố ý gạt mẹ mà! Là Hữu Hữu bảo con gạt mẹ không nói cho mẹ biết.”
Vân Thi Thi lại nhìn về phía Hữu Hữu, tròng mắt hơi híp lại.
Hữu Hữu nhanh chóng cầu xin tha thứ, “Đó là bởi vì con sợ mẹ lo lắng thôi mà!”
Hữu Hữu tránh thoát tay cô, cầm lấy tay cô, dùng tay mình phủ lên, ấm ức trên mặt rút đi, thay thế thành ánh mắt dịu dàng.
“Mẹ, con biết mẹ rất tức giận, cũng cực kỳ lo lắng, đây cũng là nguyên nhân mà con không dám nói với mẹ mọi chuyện. Cho dù con có thân phận gì, ở bên cạnh mẹ, con là Hữu Hữu hiểu chuyện nghe lời, sẽ không bao giờ thay đổi. Mẹ, con cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, không từ thủ đoạn, không tiếc gì cả, chỉ muốn bảo vệ mẹ, không để cho mẹ bị bất luận kẻ nào bắt nạt! Con đã chịu đủ yếu đuối, bất lực, bị người ta ta