Chỉ tưởng tượng biểu tình của mẹ thôi…
Đều đã cảm thấy quá điên cuồng.
Sau khi nhận được tin tức, Lục Cận Dự và Khương Thân đi đến rất nhanh.
Trong phòng khách, Vân Thi Thi bưng trà tới, nghe được giọng nói có chút kinh ngạc của Lục Cận Dự: “Lão đại, anh quyết phải làm như vậy sao?”
Khương Thân cũng khó có thể tin nói, “Hiện tại kế hoạch tiến hành được một nửa, hiện giờ lão đại từ chức tổng giám đốc, đối với chuyện mở rộng bản đồ tập đoàn Thánh Ngự, có lẽ sẽ là một khiêu chiến không nhỏ.”
“Lão đại, anh điên rồi!”
Vừa dứt lời, hai người nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, lại thấy Vân Thi Thi bưng trà, trái tim có chút đập mạnh và loạn nhịp đứng yên tại chỗ, có vẻ cực kỳ áy náy.
Bọn họ nhìn nhau, nhất thời vô cùng áy náy, an ủi nói, “Chị dâu, chị đừng nghĩ ngợi lung tung, chúng em không phải có ý như chị nghĩ đâu.”
“Không có việc gì.”
Vân Thi Thi có vẻ đăm chiêu đặt chén trà lên bàn, đang muốn đi.
Mộ Nhã Triết đột nhiên cầm lấy tay cô.
“Hả?”
Cô mờ mịt quay đầu lại, lại thấy anh cười thâm thúy, dịu dàng an ủi, “Không nên suy nghĩ bậy bạ, hửm?”
“Dạ.”
Vân Thi Thi lắc đầu, “Anh yên tâm, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi, em đi tu sửa lại hoa ở vườn hoa.”
Nói xong, cô vội vàng đi ra vườn hoa.
Ý cười của Mộ Nhã Triết đột nhiên thu lại, quay sang, lạnh như băng liếc nhìn bọn họ, ánh mắt nguy hiểm.
Khương Thân tự biết lỡ lời, có chút chột dạ cắn răng im miệng.
“Chuyện đêm nay, cực kỳ đột ngột, cục diện như vậy, không chấp nhận được anh băn khoăn nhiều như vậy! Mộ thị đã không chứa được anh, hoặc là có người bụng dạ khó lường, đã sớm muốn kéo anh từ trên vị trí này xuống. Đối với anh, bọn họ chậm chạp án binh bất động, bởi vì anh còn chút giá trị lợi dụng. Đêm nay bố trí ‘Hồng Môn Yến’ cho anh như vậy, đơn giản là có người có chút rắp tâm bất lương, muốn mượn mấy người có địa vị cao và cổ đông, đá anh ra khỏi vị trí. Một số người khác đến, chỉ là muốn đè ép khí thế của anh, chỉ là anh lật chuyển quân cờ của bọn họ, từ chức gia chủ, bọn họ nhất định