Chỉ là, dù anh ta có cố thế nào cũng không thể học được vẻ quyết đoán của Mộ Nhã Triết, lọt vào trong mắt Mẫn Vũ, anh ta chỉ giống như đứa bé đòi mặc đồ người lớn, vừa ngây thơ lại buồn cười.
Nhưng ít nhất thì một đứa bé như vậy cũng khiến người ta thấy thú vị.
Mà Mộ Yến Thừa lại khiến người ta chán ghét.
"Đây là chỗ ngồi của tổng giám đốc Mộ, anh không thể ngồi vào."
"Dựa vào cái gì?" Mộ Yến Thừa cười, trầm giọng hỏi: "Dựa vào cái gì mà tôi không thể ngồi ở chỗ này?"
Mẫn Vũ vừa nghe được lời này thì gằn giọng: "Bởi vì..."
"Bởi vì tôi không phải tổng giám đốc, cho nên không có tư cách sao?"
Mộ Yến Thừa nhếch môi giễu cợt, chậm rãi nói: "Chỉ là tôi khiến anh phải thất vọng rồi! Về sau chỗ ngồi này chính là vị trí thuộc về tôi! Chỉ bằng điều này, anh không có tư cách gì để can thiệp đến quyền lợi của tôi, hiểu chưa?"
Mẫn Vũ lạnh lùng cười.
Làm cái trò gì đây?
Thế này là đang uy hiếp anh ta sao?
Mẫn Vũ hiểu rõ chuyện Mộ Nhã Triết từ bỏ vị trí đứng đầu nhà họ Mộ, cũng biết thời gian tới, nơi này sẽ đổi chủ.
Nhưng hôm nay, Mộ Yến Thừa còn chưa có cái tư cách này!
Tin tổng giám đốc Mộ Nhã Triết từ chức còn chưa được công bố đấy!
Ít nhất thì hiện tại, phòng làm việc này vẫn thuộc về Mộ Nhã Triết!
Nhiều năm qua, Mẫn Vũ vẫn luôn trung thành và tận tâm với Mộ Nhã Triết, vì vậy lúc nhìn thấy căn phòng này bị một người đàn ông vô liêm sỉ chiếm lấy thì lập tức tỏ ý thù địch, cho dù người đàn ông này có địa vị cao hơn anh ta thì anh ta cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
Mộ Yến Thừa thực sự coi mình như người ở trên cao nhìn xuống Mẫn Vũ, không thèm để Mẫn Vũ vào mắt.
Thấy Mẫn Vũ không nói, dường như đang hết sức nhẫn nhịn, Mộ Yến Thừa nhìn anh ta thêm một lúc, khóe môi nhếch lên.
Mộ Yến Thừa nhớ rõ tên người này - Mẫn Vũ, nghe nói là một người rất lợi hại, cũng là người trợ lý mà Mộ Nhã Triết coi trọng nhất.
Mộ Nhã Triết cực kỳ chú trọng đến năng lực làm việc, có thể ở bên cạnh anh như