Mạnh Tinh Tuyết không quan tâm, nói ra toàn bộ bất mãn tận đáy lòng: "Em nghĩ thế nào?! Anh nói những thứ đó, em đều không muốn! Điều em muốn là anh!"
"Có ý gì!?"
"Đến cuối cùng, anh vẫn không hiểu em! Em không để ý vinh hoa phú quý, em chỉ muốn sống chung với anh, em muốn danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh!"
Vừa dứt lời, Mộ Yến Thừa liền tiếp lời: "Tôi thấy cô, chính là lòng tham không đáy! Tôi hứa hẹn có thể cho cô, chỉ có những thứ đó! Tự cô nghĩ rõ ràng đi, tôi là người đàn ông như vậy, tôi có dã tâm, còn có theo đuổi riêng! Tôi không cho phép bất luận người nào trở thành chướng ngại vật của mình! —— gồm cả cô!"
Nói xong, anh ta đi tới cửa, Mạnh Tinh Tuyết hoảng sợ ngơ ngác trong chốc lát, lập tức đuổi theo, đã thấy Mộ Yến Thừa mở cửa, bước ra ngoài.
Anh ta bỗng nhiên dừng lại, xoay người, lạnh như băng nhìn cô một cái, quẳng lại một câu tàn nhẫn đến cực điểm: "Nếu như cô nghĩ thông suốt, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp chuyện kế tiếp cho cô. Cô chỉ cần chăm sóc thật tốt thân thể của mình, vô tư dưỡng thai, sinh đứa nhỏ ra là được! Thế nhưng, nếu như cô không muốn làm như thế, vậy thì, một dao cắt đứt quan hệ với tôi, đứa nhỏ hoặc là giao cho tôi, hoặc là, tự cô xử lý chuyện xảy ra tiếp theo."
Anh ta nói xong, "Ầm" một tiếng, đẩy mạnh cửa, nghênh ngang rời đi.
Mạnh Tinh Tuyết cực kỳ đau lòng, tựa ở trên cửa, phiền muộn trượt xuống đất, thất thanh khóc nức nở...
...
Quán cà phê.
Sau khi Tống Ân Nhã vênh vang đắc ý tuyên bố mang thai, Vân Thi Thi càng thêm bình tĩnh, cô không có hoảng loạn, trái lại cực kỳ bình tĩnh.
Đối với việc Tống Ân Nhã tuyên bố, cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trên đường tới, cũng từng suy đoán, Tống Ân Nhã mời cô uống cà phê, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì.
Khi cô ta kiêu ngạo nói với cô, cô ta mang thai, Vân Thi Thi lại nở nụ cười.
Vừa đúng lúc thời khắc tĩnh