Mộ Nhã Triết nghe xong, lồng ngực ấm áp, lập tức dùng giọng nói hấp dẫn chết người không đền mạng, hỏi cô, "Vậy em muốn nghe anh giải thích chuyện gì?"
Vân Thi Thi tiếp tục nghiêm mặt, cố chấp muốn đòi công bằng, bĩu môi không vui, "Cô ta chắc chắn không có khả năng vô duyên vô cớ thì mang thai chứ?! Chẳng lẽ, cái thai trong bụng của cô ta, là thai quỷ hay sao?"
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết vươn tay, ôm cô vào trong lòng.
Mới đầu Vân Thi Thi vẫn vùng vẫy, không được tự nhiên ôm lại anh, dùng những nắm đấm mềm như bột của mình đấm mà đấm vào ngực của anh, nhưng chút sức lực như mèo ba chân ấy của cô hoàn toàn không là gì với anh, anh chỉ cần hời hợt vươn một cánh tay ra, thì đã dễ dàng ngăn cô lại, thấy cô còn muốn phát tác, bỗng dưng mở miệng nói, "Trong bụng của cô ta, không phải con của anh."
"Cái gì?"
Vân Thi Thi mở to hai mắt, vô cùng sợ hãi.
Mộ Nhã Triết bật cười, "Em nghe thấy rõ ràng mà."
"Làm sao có thể? Không phải con của anh, vậy thì là của ai?"
Lúc đó cô quá tức giận, nên đã đốt bản giám định DNA kia, nếu chưa đốt nó, cô nhất định sẽ mang về, hung hăng quăng trước mặt của anh, để cho anh tận mắt nhìn xem!
"Cô ta cho em xem giám định, trước câu xác nhận quan hệ ruột thịt, có một câu là - - ngoại trừ tình huống đồng trứng đa bào, họ hàng gần và bên ngoài gây nhiễu hay không?"
Vân Thi Thi cố gắng suy nghĩ, hồi ức một phen, cuối cùng nhớ ra, trên giám định đúng là có một câu như vậy.
Thấy vẻ mặt suy tư của cô, Mộ Nhã Triết cười, "Nhớ ra chưa?"
"Ừ..."
"Xem ra em vẫn chưa ngốc lắm, biết xem hết toàn bộ bản giám định." Anh đùa một câu, Vân Thi Thi lại tức giận đẩy tay anh ra.
"Vậy thì sao? Những lời này thì chứng minh điều gì?"
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Nói cách khác, nếu trong bụng của cô ta mang con của những người nhà họ Mộ khác, làm giám định DNA với anh, cũng sẽ cho ra kết luận có quan hệ ruột thịt."
"..."
Vân Thi Thi lập tức ngẩn người.
"Ý của anh là?"
Mộ Nhã Triết tức