Nhìn thấy Vân Thi Thi, toàn thân Tống Ân Nhã như bị sét đánh, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, cứng ngắc như hóa đá không nhúc nhích gì!
Vân Thi Thi...?
Cô ta cũng tới sao?
...
A, cô làm sao có thể quên, hiện tại anh Mộ đang ở cùng cô ta chứ, hai người đã kết hôn rồi, hơn nữa còn tổ chức rất rình rang, có lẽ lúc cô gọi điện cho anh, cô ta cũng đang ở bên cạnh.
Cô sao lại không nghĩ tới điều này chứ?
Nhưng mà tại sao anh Mộ lại tới đây cùng với cô ta!?
Không muốn cô ta suy nghĩ sao?
Trước đây anh không phải là người lo sợ người khác sẽ nghĩ gì!
Anh làm việc luôn dứt khoát mạnh tay, tâm tư cẩn mật như vậy lại là một người phụ nữ!
Nghĩ tới đây, Tống Ân Nhã sắc mặt suy sụp.
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đi vào, chỉ còn mình cô ta đứng lẻ loi tại chỗ, ánh đèn trong phòng mặc dù rất sáng, nhưng bóng dáng cô ta đứng đấy lại như bị bao quanh bởi bóng tối âm u.
"Không phải là em hẹn anh tới có việc cần nói sao?"
Mộ Nhã Triết ôm eo Vân Thi Thi, thản nhiên ngồi xuống.
Tống Ân Nhã đứng khựng hồi lâu, lúc này mới bất đắc dĩ xoay người lại, ngồi đối diện bọn họ.
Trong lòng cô ta không ngừng đấu tranh.
Nếu như Vân Thi Thi cũng tới cùng, tự nhiên cô ta sẽ trở thành thế bị động.
Ở trước mặt người này, có mấy lời không tiện nói.
Tay Tống Ân Nhã cầm quai chiếc cốc, kem sữa bên trên đã lạnh, từ sau khi mang thai, cô ta rất cẩn thận đối với đứa bé ở trong bụng, rất sợ sơ sẩy chuyện gì.
Đây là ưu thế duy nhất của cô ta, coi như là được ăn cả ngã về không, nếu như xảy ra ngoài ý muốn, vậy thì tất cả tâm huyết đều đổ sông đổ biển!
Vì vậy, cô ta cẩn thận từng chút một!
Người phục vụ đi tới, lễ phép hỏi: "Hai vị cần dùng gì?"
Mộ Nhã Triết ưu nhã nhận lấy Menu, ôn nhu hỏi: "Vợ à, em muốn uống gì không?"
Vợ...
Đã đổi xưng hô thân mật như