Tống Chính Quốc chắc chắn đã tìm hiểu được tin tức này, anh đã không còn là gia chủ nhà họ Mộ. Nhưng Tống Chính Quốc nghe ngóng cũng không kỹ - -
Cho dù rời đi nhà họ Mộ, đó cũng chỉ là tạm thời!
Tống Chính Quốc giật mình, nếu Mộ Nhã Triết dẫn đầu xé rách thể diện, như vậy ông ta cũng không cần phải nói nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện của con gái tôi lần này, coi như là do cậu ban tặng! Cậu là người hiểu chuyện, con bé rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng là tự tác nghiệt, gieo gió gặt bão! Xem như cậu và Giang Khởi Mộng vẫn là chị em, chuyện này tôi không tính toán với cậu nữa.”
Ý ở ngoài lời, ý là nhìn anh rời khỏi nhà họ Mộ, trở nên nghèo túng, về chuyện này, anh có trách nhiệm với Tống Ân Nhã, niệm chút tình cảm, ông ta không tính toán nữa!
Lời nói đó, tư thế đó có bao nhiêu cao cao tại thượng!
Nhưng mà Mộ Nhã Triết không chịu thua ông ta.
Anh lạnh lùng cười, lập tức nói, “Tống Chính Quốc, ông đừng tưởng rằng tôi không phải là gia chủ của nhà họ Mộ, sẽ trở thành người đáng thương mặc cho kẻ khác giẫm lên. Tôi ở nhà họ Mộ lâu như vậy, nắm giữ thế lực trên tay, quyền lợi nhà họ Mộ do tôi vứt bỏ. Tôi có thể đi đến nông nỗi này, hiện tại tiêu sái mà vứt bỏ toàn bộ, chỉ có thể chứng minh tôi chẳng thèm quan tâm những thứ này! Nói trắng ra là, tôi không cần ông cố gắng nể tình, ban ơn cho tôi, xin khuyên ông một câu, không cần rêu rao khắp nơi mình cao cao tại thượng thế nào, con gái ông biến thành như vậy, cũng không phải là cục diện do tôi tạo thành! Nói khó nghe một chút, con gái ông như vậy, khiến cho tôi cực kỳ chán ghét. Trước kia Ân Nhã còn nhỏ, còn cảm thấy cô ta dịu dàng đáng yêu, nhưng hiện tại lại làm cho tôi cảm thấy ghê tởm và chán ghét!”
Lời nói của anh làm cho Tống Chính Quốc cảnh giác.
Đúng vậy!
Cho dù Mộ Nhã Triết không còn là gia chủ nhà họ Mộ, nhưng cũng không phải là kẻ đáng thương mặc cho người ta nắn bóp vo tròn!
Dù sao lúc anh còn ngồi vị trí gia chủ, đắc tội không ít người, nếu không tuyệt đối nắm chắc, anh hẳn sẽ không từ