Tống Chính Quốc đột nhiên nhắm hai mắt lại, nuốt tức giận xuống, nhưng mà đột nhiên ông ta nghĩ đến gì đó, mí mắt lập tức mở ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Vân Tích, ép hỏi, “Trước đây không phải cha để con tạm thời bảo quản một tài khoản ngân hàng sao?”
Lời còn chưa dứt, đầu Tống Vân Tích nổ ‘bùm’ một tiếng, nháy mắt trống rỗng.
Sắc mặt của Tống Ân Nhã cũng lập tức trở nên trắng bạch.
Tống Chính Quốc không chú ý đến biến hóa ngầm trên mặt của hai anh em, toàn tâm toàn ý truy cứu số tiền trong tài khoản ngân hàng đó, ông ta nhớ lại, trầm giọng nói, “Cha còn nhớ trong tài khoản đó, có hơn hai ngàn vạn!”
Giống như người phiêu bạt trên biển rốt cuộc cũng nắm được cọng rơm cứu mạng, ông ta nghiêng mạnh người về phía trước, như hổ rình mồi hỏi, “Ngày mai con nhanh chóng viết chi phiếu, sáng sớm liền đi!”
“Cha…”
Vẻ mặt Tống Vân Tích trắng bệch cúi đầu, không dám lộ ra, vẻ mặt xoắn xuýt, hình như là cực kỳ chột dạ, lúng túng che dấu gì đó, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
Tống Ân Nhã liếc mắt nhìn Tống Vân Tích, cũng vô cùng lo lắng mà nhíu mày, bất an níu chặt làn váy, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
Cô ta dùng lực rất mạnh, cho nên đôi môi vốn trắng bệch, tràn đầy màu máu, giống như sắp rỉ máu ra.
Tống Chính Quốc vô cùng nhạy cảm, ông ta liếc thấy Tống Vân Tích lúng túng, không khỏi có chút hoài nghi, “Khoản tiền đó đâu rồi?”
“Con…”
“Không phải cha bảo con bảo quản, con tự quyết định lấy ra tiêu đấy chứ?” Tống Chính Quốc hoài nghi theo hướng này, giọng nói càng lúc càng âm trầm sắc bén, làm cho người ta hít thở không thông!
Tống Vân Tích xiết chặt quả đấm, nhưng mà không nói một câu.
Anh ta đều đã cẩn thận quản lý tiền trong tài khoản này, nhưng một sai sót duy nhất, dẫn đến trí mạng.
Phòng được mọi người, lại không phòng được quỷ bên trong.
Mà Tống Ân Nhã lại là quỷ trong gia tộc!
Tống Ân Nhã thấy vẻ mặt Tống