Mặt Mạnh Tinh Tuyết dính đầy nước mắt, tiện tay nắm lấy hoa tai mà ném lên mặt anh ta: "Mộ Yến Thừa, sao anh lại có thể kiêu ngạo như vậy chứ? Đúng rồi, là anh có gia thế hơn người! Đúng vậy! Anh có bối cảnh không tầm thường! Nhưng tôi không thể vì thế mà cứ để cho anh tùy ý chà đạp được! Anh cho tôi một con đường, về sau anh đi đường của anh, tôi đi cầu của tôi, nước sông không phạm nước giếng, như vậy không tốt sao? A!"
"Câm miệng!" Mộ Yến Thừa không nhịn được, quát mắng cô ta: "Cô đang cố ý chọc giận tôi, có phải không?"
Mạnh Tinh Tuyết bỗng nhiên mờ mịt, nước mắt chảy xuống, ánh mắt trống rỗng vô hồn, hỏi anh ta: "Anh còn cho là như thế nào nữa?"
Mộ Yến Thừa đi qua, nắm lấy bả vai cô ta, bá đạo nói: "Mạnh Tinh Tuyết, chỉ cần em biết điều, lập tức thu lại những lời này, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh, có được không? Không phải em muốn ở cùng với anh, chúng ta ở bên nhau cả đời sao? Em làm người phụ nữ của anh, anh sẽ cho em vinh hoa phú quý mà những người khác có muốn cũng không được! Em sẽ giống như những quý bà giàu có, mặc những bộ đồ xinh đẹp nhất, mang những món trang sức đắt tiền nhất, mua những túi xách nổi tiếng nhất, anh sẽ cho em tất cả..."
Mạnh Tinh Tuyết bỗng nhiên lạnh lùng châm chọc: "Nhưng anh không thể cho tôi danh phận."
Mộ Yến Thừa ngẩn ra một lúc lâu, bỗng nhiên, vô cùng chán ghét mà nói: "Mạnh Tinh Tuyết, cô đừng có tham lam quá, đừng có lòng tham không đáy như vậy!"
"Lòng tham không đáy?"
Mạnh Tinh Tuyết giống như đang nghe một câu chuyện hài, bỗng dưng bật cười thành tiếng, có lẽ là vì quá buồn cười nên cười ra cả nước mắt, cô ta dụi dụi mắt, phần bi thương này trong nháy mắt lại hóa thành tiếng nức nở: "Đúng vậy, tôi là lòng tham không đáy, tôi chỉ muốn danh chính ngôn thuận làm vợ của anh, có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh, dù cho trên người không