Hữu Hữu đúng lý hợp tình mà nói: "Cái gì gọi là nhìn lén chứ? Rõ ràng là cậu tự ngửa bài ra cho bọn cháu đều thấy."
Chỉ là, nói về điểm này thì không thể không nói, Mộ Nhã Triết thật kinh khủng.
Anh vốn đã bắt bài xong, nhưng nhìn thoáng qua mấy lá bài trên tay lại thấy thứ tự hỗn độn chẳng ra gì, chỉ là đi mấy lượt, từng lá bài lần lượt được lật lên, sau đó anh cũng chẳng thèm nhìn tới nữa, theo trí nhớ về thứ tự các lá bài vừa nãy mà bắt bài, nhanh chóng biến bài của mình thành bài tốt.
Hữu Hữu và Vân Thi Thi đều nhìn mà sửng sốt.
Trí nhớ kinh khủng như vậy sao?
Chỉ mới nhìn qua mấy lần mà nhớ hết thứ tự quân bài sao?
Hữu Hữu rất hài lòng.
Rốt cuộc cậu cũng biết IQ của mình cao như vậy là được di truyền từ ai rồi.
Hoa Cẩm vẫn trợn mắt há mồm, bởi vì vừa nãy Mộ Nhã Triết kia chơi nham hiểm như vậy, cho nên anh ta hy vọng chuyển sang màn này có thể cười vào mặt anh.
Kết quả là...
Trí nhớ anh lại kinh người đến như vậy, hoàn toàn làm anh ta đơ mặt ra.
Bài trên tay Hữu Hữu và Hoa Cẩm cũng không tốt lắm, nhưng Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đều nghĩ rằng Cung Kiệt là ám địa chủ, cho nên nội chiến nổi lên, chiến đấu điên cuồng.
Trong lòng Cung Kiệt rất oan ức, khó khăn lắm mới ra bài, kết quả lại bị mọi người cho là ám địa chủ.
Nhưng với tình hình hiện giờ, anh ta không thể tự biện bạch cho mình được, Cung Kiệt nén giận, càng đánh thì càng thất uất ức.
Mãi đến khi Hoa Cẩm ra bài, sự thật mới lộ ra rõ ràng anh ta là ám địa chủ.
Cung Kiệt khóc lóc kể lể: "Chị!"
Vân Thi Thi hối hận cắn cánh môi, có chút áy náy vỗ nhẹ vai anh: "Thật xin lỗi Tiểu Kiệt! Đã hiểu lầm em rồi."
Cung Kiệt đau lòng nói: "Tại sao mọi người đều cho rằng em là ám địa chủ chứ?"
Mộ Nhã Triết yên lặng nói: "Vì cái mặt cậu khiến người ta nghĩ rằng cậu là người xấu."
Cung Kiệt: "...."
Lúc này, trên tay Hữu Hữu chỉ còn một cặp đối ngẫu, thờ ơ nhìn quanh một vòng, mấy người cũng trừng mắt nhìn lại cậu, thế nhưng ngoài trừng mắt ra thì cũng không thể làm được gì khác để ngăn cậu.
Hữu Hữu cười lạnh một tiếng,