"Cha em nói, nếu như anh và em dây dưa không rõ nữa, liền trục xuất em khỏi cửa nhà. Nhưng... Cẩm, chỉ cần bên anh, cái gì em cũng không sợ!"
Lâm Tuyết Nhã lập tức kích động, đỏ mặt, nắm thật chặt bả vai anh ta nói: "Chỉ cần bên anh! Dù là, em không làm cô chủ nhà họ Lâm, dù là cuộc sống tầm thường, hay khốn khó, chỉ cần có thể cùng với anh... Cái gì em cũng không sợ."
Dừng một chút, cô ta mấp máy môi, nước mắt đổ rào rào chảy xuống gương mặt, cô ta bỗng nhiên chăm chú ôm anh ta, dùng tư thái gần như hèn mọn, cầu xin nói: "Hiện tại, anh không cần lo lắng, em đã rời khỏi nhà họ Lâm, đêm qua, em đã ngả bài với bọn họ rồi, em không phải không cần anh, không phải không đồng ý anh. Cho nên..."
Cho nên...
Cô ta đã vì anh mà ép dạ cầu toàn đến mức độ này, có thể khiến anh ta yêu cô thêm một chút hay không.
Dù là yêu như thế, xuất phát từ sự thương hại, cô cũng không quan tâm.
"Cẩm, chúng ta ở bên nhau có được hay không? Ngoại trừ anh... Em không còn có gì nữa... Cho nên, chúng ta hãy ở bên cạnh nhau, được không?"
Lâm Tuyết Nhã hỏi dò một tiếng, Hoa Cẩm cuối cùng lại mặt không đổi sắc ôm lấy cô ta, cho dù là tim đập, đều không có bất kỳ chút chập trùng, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cô ta đã không còn dám hỏi, từ trong trầm mặc, đã thấy được đáp án.
Thế giới bỗng nhiên trong phút chốc sụp đổ.
Thân thể Lâm Tuyết Nhã xụi lơ, chậm rãi ngã ngồi trong bồn tắm, ánh mắt vô hồn vô thần.
Trên thực tế, đáp án này, trong lòng cô sớm đã có tính toán.
Mặc kệ kỹ thuật diễn của Hoa Cẩm cao siêu tinh vi cỡ nào, nhưng tinh tế tỉ mỉ như phụ nữ, Lâm Tuyết Nhã làm sao nhìn không rõ, những nhu tình đó cũng tốt, hoặc là ái mộ cũng tốt, chẳng qua là giả tạo mà thôi.
"Anh đối với em... Chỉ là lợi dụng sao?"
Lâm Tuyết Nhã hồn xiêu phách lạc nói, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, cực kỳ bi thương nói: "Em vì anh bỏ ra nhiều như vậy, vì cái gì anh chỉ liếc nhìn em lấy một cái cũng bủn xỉn không