Mạnh Tinh Tuyết nghe được tiếng gọi đăng ký, chặt chẽ cắn môi, chậm chạp không chịu đứng lên, đi tới thùng rác, ném đi tấm hình đó.
Xoay người, cô xách hành lý, như xác chết di động, hướng về phía máy bay.
...
Nhà họ Tống.
Giang Khởi Mộng và Tống Ân Nhã, lúc trở về, hai mẹ con có tâm sự riêng.
Hai người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tống Ân Nhã liền xoay người có chút lo âu: “Mẹ...”
“Làm sao?”
Giang Khởi Mộng thân thiết hỏi Tống Ân Nhã: “Tối hôm qua, kế hoạch thuận lợi chứ?”
“Ừm.”
“Giải quyết sạch sẽ chứ? Cậu ta không phát hiện vấn đề gì đúng không?’
Tống Ân Nhã gật gù: “Tất cả đều làm theo lời mẹ! Ngày hôm qua, sau khi hạ thuốc, lại còn uống nhiều rượu thì anh ta đã không tỉnh táo rồi, dù có sai sót thì cũng không phát hiện được gì!”
Giang Khởi Mộng gật gật đầu, yên lòng, nhưng Tống Ân Nhã lại bất lực nói: “Nhưng mà... Mộ Yến Thừa nhất định sẽ lấy con sao?”
“Hiện tại thì không chắc chắn! Nhưng nếu như mang thai con trai của cậu ta thì lại không phải lo! Chờ thời cơ đến nói với cậu ta là con mang thai như vậy chuyện kết hôn cũng là chuyện sớm muộn! Nếu không được thì nháo đến nhà họ Mộ, cậu ta cũng không trốn được.” Giang Khởi Mộng cười đắc ý: “Con yên tâm đi! Chỉ cần ngồi chờ tất Mộ Yến