“…”
Ông không thể nói chuyện, càng không thể gật đầu và lắc đầu, đành phải nhẹ nhàng cong cong ngón tay, thay cho trả lời.
Vân Thi Thi còn muốn hỏi gì đó, nhưng y tá bên cạnh nhắc nhở, nói người bệnh cần phải được tĩnh dưỡng, không thể hỏi quá nhiều.
Cô đành phải thôi.
Trong lòng đều có chút nghi hoặc.
Cướp bóc?
Tên côn đồ?
Cô cảm thấy không giống lắm.
Rõ ràng giống trả thù gì đó.
Nhưng Vân Nghiệp Trình nói như vậy, cô không thể truy hỏi nữa, chuyện còn lại, cũng chỉ có thể chờ thân thể ông hồi phục một chút, chuyện khác nói sau.
Mấy ngày kế tiếp, tình hình của Vân Nghiệp Trình đã từng bước ổn định.
Bốn năm y tá thay phiên chăm sóc, cô bớt chút thời gian trở về Hoàn Vũ một chuyến.
Cũng không nghĩ tới, đi đến công ty, vậy mà gặp được người không muốn thấy.
“Vân Thi Thi!”
Lục Cảnh Điềm mới từ văn phòng Quý Lâm đi tới, lại thấy Vân Thi Thi đang muốn tìm Quý Lâm, ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười: “Đã lâu không gặp! Vân Thi Thi, gần đây tôi không ở Hoàn Vũ, đường làm quan của cô đúng là rộng mở nha!”
Vân Thi Thi cười nhẹ một tiếng, lại dịu dàng nói, “Cô muốn nói cái gì?”
“A…! Không có gì!”
Lâu như vậy không gặp, Lục Cảnh Điềm vẫn là bộ dạng ngạo mạn như trước, chỉ là thái độ đối với cô, không hung hăng như xưa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi mới từ nước ngoài trở về, giám đốc Quý gọi tôi, muốn sắp xếp công việc kế tiếp.”
Khoảng thời gian trước, bởi vì ***** (raw bị mất chữ), cô ta đi đến nước Mĩ tránh đầu gió, thuận tiện phẫu thuật thẩm mỹ, mấy tháng qua, khôi phục không tệ, dung mạo đẹp hơn trước vài phần, rất giống minh tinh.
Trước đây dung mạo của Lục Cảnh Điềm cũng coi như không tệ, nhưng so với những hoa đán và nữ minh tinh, tóm lại trình độ kém hơn.
Lần này ra nước ngoài, vừa tránh tai mắt của người ta, vừa thừa dịp lúc này làm phẫu thuật.
Vân Thi Thi không để ý đến cô ta, đi về phía văn phòng giám đốc.
Lúc hai người thoáng qua, Lục Cảnh Điềm đột nhiên cao giọng giễu cợt, “Nghe nói anh Mộ đã từ chức gia chủ nhà họ Mộ, sau này ở trong giới