"Anh nhìn cái gì?" Cô sẵng giọng, vẻ mặt không thích.
Người đàn ông lại nói như chuyện đương nhiên: "Nhìn em."
Vân Thi Thi mím môi, cơ thể trốn tránh, thì thấy anh vẫn nhìn chằm chằm thân thể cô, ánh mắt không hề thu lại lướt qua thân thể trơn bóng của cô, trong mắt khó nén sự chế nhạo.
Cô thẹn quá thành giận: "Không được nhìn!"
"Sao hả, xấu hổ?" Mộ Nhã Triết mỉm cười nói.
Vân Thi Thi không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, tiến lên phía trước dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa: "Đi ra ngoài!"
"Ầm", nhốt anh ngoài cửa.
Khóe môi người đàn ông cong lên, cười khẽ.
Đây, rõ ràng là xấu hổ!
Song, anh tốt bụng không tiếp tục trêu đùa cô, khoát một cái áo tắm tinh thần sảng khoái đi khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế salông, trong tay cầm một ly rượu đỏ, tiện tay lật xem báo chí người hầu đưa tới.
Khi anh nhìn thấy đầu đề đăng trên báo chí, ánh mắt tối dần, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, trên mặt là hiểu rõ và tự đắc.
Khi cô đi ra, thì thấy anh đang tự tại dùng một tay nâng đầu, một tay lật xem báo chí trong ngày, bỗng nhiên cô cảm thấy, tình cảnh có chút lúng túng.
Anh tự tại như vậy, còn cô, lại có chút mất tự nhiên.
Mộ Nhã Triết xoay đầu lại, trong mắt ánh lên chút cân nhắc đánh giá cô từ trên xuống dưới, khóe môi phác họa ra một tia hứng thú.
Bây giờ, cô vừa mới tắm rửa, trên người tản ra mùi thơm thấm vào ruột gan, mái tóc màu đen ướt nhẹp rũ trên vai, bởi vì vừa mới tắm xong, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại hơi đỏ lên, đúng là trong trắng lộ hồng!
Một đôi mắt to trong veo như nước nhút nhát khẩn trương nhìn chằm chằm anh, hai tay lộn xộn ở ngực, vừa như là xấu hổ, vừa như là đang hãi sợ, ánh mắt tràn ngập đề phòng, ánh mắt vô tội đảo quanh, chỉ lo anh sẽ ăn cô!
Nhưng mà ánh mắt như vậy, càng trêu chọc tâm hồn người khác.
Nếu không phải thấy cô thực sự yếu đuối mong manh, Mộ Nhã Triết hận không thể dùng sức kéo cô vào trong lòng, tàn bạo mà cắn vào môi cô, đem tiểu yêu tinh xinh đẹp quyến rũ như thế đặt ở dưới thân, mặc sức mà chà