Tống Chính Quốc tức giận nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa! Thằng nhóc kia quá mức khôn ngoan! Ngay từ lúc còn ở nhà họ Mộ, nó đã mượn tài nguyên của nhà họ Mộ để tự gây dựng thế lực bên ngoài cho mình! Thế mà người nhà họ Mộ đều không hề biết chuyện này! Để che mắt người ngoài, tập đoàn Thánh Ngự được đăng ký kinh doanh dưới tên Lục Cận Dự. Mấy ngày trước bọn họ mới đổi người đứng tên, tối qua đã lên sàn chứng khoán ở Newyork rồi, nó lập tức trở thành người nắm giữ tài sản bạc tỉ! Hừ hừ! Lúc trước tôi đã coi thường bản lĩnh của nó rồi! Tôi còn tưởng nó rời khỏi nhà họ Mộ là sẽ trở thành người hai bàn tay trắng chứ!"
Tống Ân Nhã đang xem TV trong phòng khách, nghe được Tống Chính Quốc nói vậy thì kinh ngạc, mí mắt nhảy dựng liên tục.
"Cha, cha vừa nói cái gì? Sao tập đoàn Thánh Ngự đang nổi danh gần đây lại trở thành do anh Mộ đứng tên rồi?"
"Con còn không nhìn ra sao? Nó vì ngày này mà đã mưu đồ từ lâu rồi! Nhị gia nhà họ Mộ kia sợ là cũng bị làm cho tức chết rồi! Ông ta một lòng dốc sức, không ngờ lại nuôi thành một con sói mắt trắng*, bây giờ nó rời khỏi Mộ thị rồi, không những mang đi rất nhiều tài nguyên của nhà họ Mộ mà còn khiến rất nhiều nhà đầu tư nhao nhao đòi rút vốn để đầu tư cho tập đoàn Thánh Ngự! Mộ thị bị chơi cho một vố đau như vậy, sợ là đợt này sẽ bị tổn thất nặng nề!"
* sói mắt trắng: chỉ người vong ơn phụ nghĩa, phản bội lại người đã có ơn với mình
Giang Khởi Mộng sững sờ nói: "Ý của ông là, từ mấy năm trước, thằng nhóc kia đã có mưu đồ, tự thành lập Thánh Ngự? Tập đoàn Thánh Ngự này là thành tựu của nó?"
"Chẳng thế thì còn có thể thế nào nữa?" Tống Chính Quốc tức giận nói: "Tôi đã làm ăn với Thánh Ngự mấy lần, không hề phát hiện ra cái gì khác lạ. Không ngờ rằng... Từ đầu tới cuối, thằng nhóc này tính toán quá kĩ càng! Cách đây không lâu nó mới lấy được mảnh đất từ tay tôi, bây giờ nó dùng mảnh đất đó để xoay vòng vốn, bây giờ tương lai