"Ngược lại cô rất biết cách ‘Dò số ghế ngồi’ đó. Quan trọng là, phân lượng của cô đối với anh ấy, không đáng giá nhắc đến.”
Tống Ân Nhã nghẹn họng, “…”
“Trước đây anh ấy cưng chiều cô, chỉ vì coi cô là em gái mà đối đãi, chuyện này có thể coi như nhau được sao?”
Vân Thi Thi phân biệt được rất rõ ràng.
Tống Ân Nhã cho rằng chỉ bằng như vậy mà có thể chọc giận được cô sao?
Ha ha.
Người đàn ông giống như Mộ Nhã Triết, cưng chiều một người phụ nữ, phương thức lớn nhất, là tuyệt đối không cho bất luận người phụ nữ nào diễu võ dương oai trước mặt cô!
Cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người duy nhất, và là người cuối cùng.
Cô cũng là người vợ duy nhất trên danh nghĩa của anh, là chồng của cô, anh chưa bao giờ tạo ra bất luận phiền toái gì cho cô.
Mộ Uyển Nhu cũng được, Tống Ân Nhã cũng được, tình cảm của anh đều rất rõ ràng, không có bất luận qua lại linh tinh.
Chỉ bằng việc này, cô đối với anh còn có cái gì không hài lòng.
“Kỳ thật! Trước đây anh ấy yêu thương cô, xem cô như em gái, quan hệ này vốn có thể duy trì, tôi cũng sẽ không có thành kiến. Ai bảo cô chọc người ta ghét, chọc người ta phiền? Tôi chán ghét cô, quan hệ này, cũng cắt đứt rồi! Anh ấy sẽ vì tôi, đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với cô, nhưng anh ấy sẽ nguyện ý vì cô, đoạn tuyệt quan hệ với tôi sao?”
Từng chữ như châu ngọc ép hỏi, làm Tống Ân Nhã biến sắc.
Giang Khởi Mộng thấy Tống Ân Nhã đứng không vững, bước chân lảo đảo, khẩn trương tiến lên một bước, đỡ cánh tay cô ta.
Vân Thi Thi chẳng những không có chút nhượng bộ, trái lại càng lúc càng ép cô ta, “Cô đối với anh ấy mà nói, căn bản không quan trọng, cho nên tôi cầu xin cô, đừng tự mình đa tình nữa. Hiểu không?”
“Vân Thi Thi!”
Tống Ân Nhã nhịn không được kêu lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống, đôi môi trắng bệch, cười thê lương, “Cho nên? Nếu anh Mộ đối đãi với cô như vậy, cô đối xử với anh ấy thế nào? Anh ấy là gia chủ nhà họ Mộ, hào quang rực rỡ, không ai bì nổi, vì cô,