Vân Nghiệp Trình mơ hồ nghe được tiếng Vân Thi Thi, mặt cố gắng giật giật, há miệng thở dốc, chỉ có thể khó khăn phát ra vài tiếng ‘A- - A - -”
Dù như vậy, đều làm cổ họng đau đớn.
Ông nhíu nhíu mày, muốn giơ tay lên, nhưng mà dây thần kinh tay bị cháy, đã trở nên vô cảm, dĩ nhiên không thể làm động tác cơ bản.
Trong lòng Vân Nghiệp Trình cực kỳ thống khổ!
Chẳng lẽ tuổi già của ông, phải cả đời thống khổ như vậy sao?
Trước đó, ông bị đau đớn hành hạ làm tỉnh lại.
Cung Kiệt gọi bác sĩ, bác sĩ vội vàng tiến vào tiêm thuốc giảm đau cho ông, nhưng dù vậy, cũng không làm nên chuyện gì, tuy chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhưng vẫn đau đớn người bình thường khó mà có thể tưởng tượng nổi.
Vân Thi Thi chú ý tới động tác rất nhỏ của ông, lập tức đi đến cạnh giường, cô không dám nắm tay ông, chỉ nhẹ nhàng nói, “Cha, con ở chỗ này. Bây giờ cha còn chưa thể nói chuyện, cần tĩnh dưỡng, đừng miễn cưỡng chính mình, được không ạ?”
Vân Nghiệp Trình cố gắng trừng mắt nhìn cô, hốc mắt dần dần ươn ướt.
Vân Thi Thi vừa thấy hốc mắt ông ướt, trong lòng nhất thời đau đớn, cực kỳ đau lòng.
Cô nhanh chóng lau nước mắt ẩm ướt trong mắt ông, an ủi nói, “Cha đừng lo lắng, cho dù thế nào, con nhất định sẽ chăm sóc cha thật tốt, cha cũng không cần phải lo lắng sợ hãi, toàn bộ đều qua rồi!”
Toàn bộ đều qua rồi sao?
Hơi thở của Vân Nghiệp Trình đột nhiên dồn dập lại.
Sao có thể qua rồi chứ?
Đêm khuya ông bị giấc mộng làm tỉnh, sẽ giật mình nhớ lại Vân Na như bị bệnh tâm thần cười lạnh, nhớ lại trong mộng, ánh mắt Vân Na tràn ngập cừu hận, ông lại cực kỳ sợ hãi.
Cô ta không chết!
Cô ta quay lại tìm kẻ thù sao?
Nhưng rốt cuộc là hận sâu đến mức nào, mới có thể ra tay độc ác với ông như vậy?
Ông đã bị thương, như vậy tiếp theo, sẽ đến lượt Thi Thi sao?
Hoặc là, một trong hai đứa bé Hữu Hữu hoặc Tiểu Dịch Thần?
Vân Nghiệp Trình đột nhiên hối hận, hối hận lúc trước Vân Thi Thi hỏi ông, ông dẫn dắt cô thành bạo lực xã hội bình thường.
Lúc trước ma xui quỷ khiến, ông lo lắng nếu Vân Na bị bắt được,