Trong lòng cô ta biết rõ, cho dù cô ta có làm loạn đến mức nào thì cũng sẽ không thể chiếm được thứ cô ta thực sự muốn.
Vì thế, cô ta đứng lên, ngoan ngoãn đi vào phòng, thức thời mặc quần áo xong xuôi, lúc cô ta xách túi đi ra ngoài, Cố Tinh Trạch vẫn đang chăm chú xem kịch bản, chỉ là, không biết từ bao giờ mà trên bàn trà đã xuất hiện thêm một tờ chi phiếu.
Cô ta đi đến, cầm chi phiếu lên nhìn, trên đó là một con số động lòng người.
Cô ta mỉm cười, lập tức cảm kích nói với anh ta: "Cảm ơn."
Cố Tinh Trạch lại yên lặng lật sang một trang khác, vẫn không nói gì.
Cô ta bỗng nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, yên lặng hỏi: "Tinh Trạch, anh rất yêu cô gái kia, phải không?"
Cô gái tên Vân Thi Thi kia.
Chỉ là cô ta không nói ra cái tên này.
Rốt cuộc Cố Tinh Trạch cũng rời mắt khỏi kịch bản, ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
"Tại sao thích mà lại không nói cho cô ấy biết?"
Cô gái kia có vẻ tò mò.
Dựa vào sức hút của anh ta, còn có người phụ nữ nào không bị anh ta đốn tim chứ.
Cố Tinh Trạch nhìn cô ta rất lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi có thể đánh đổi mọi thứ vì cô ấy, nhưng tôi không thể yêu cô ấy."
Có thể đánh đổi mọi thứ.
Nhưng không thể yêu cô ấy.
"Tại sao?" Cô gái kia cảm thấy rất kinh ngạc, cũng cực kỳ khó hiểu.
Cố Tinh Trạch đùa cợt nhếch môi lên: "Bởi vì sẽ chỉ làm cô ấy khổ sở hơn."
"..."
Cô gái kia kinh ngạc há hốc miệng, trong lòng lại nhói đau.
Cô ta nhìn Cố Tinh Trạch, cuối cùng lại không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng bỏ chi phiếu vào túi xách rồi rời đi.
Cố Tinh Trạch nhìn kịch bản, trong đầu vẽ ra trọng điểm, kịch tính chủ yếu nằm ở đoạn sau khi khi nữ chính phát hiện ra cha nam chính là người đã hại cha mình trở nên khốn khổ như vậy, cho nên mới đau khổ nói với nam chính: "Cầu xin anh đừng có yêu em! Tình yêu của anh sẽ chỉ khiến em khổ sở thêm mà thôi, anh hãy buông tay đi, xin anh hãy buông tha cho em...."
Anh ta gấp kịch bản lại, hơi hơi nhắm mặt, lông mi nhẹ nhàng run run.
Cô gái kia đang cúi đầu đi ra khỏi khách sạn, không hề biết rằng cô ta vừa đẩy cánh cửa khách sạn ra, đám chó