Tần Chu bực bội: “Thi Thi, bây giờ cô đã bị Lý Hương Nhi này cắn như chó điên không buông rồi! Cô thấy bức ảnh sáng nay cô ta đăng trên weibo không? Giống như đúc ảnh hôm qua cô chụp, phong cách giống hệt nhau, rõ ràng là bắt chước theo cô.”
Vân Thi Thi lập tức mở ra xem.
Quả nhiên.
Đêm hôm qua cô có đăng một bức ảnh tự sướng lên weibo, cô đội mũ, mặc một bộ váy màu kem, một bàn tay chống dưới cằm, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không.
Mà sáng nay, Lý Hương Nhi cũng làm theo cô đăng một tấm ảnh tự sướng y chang, quần áo tương tự, ngay đến bối cảnh cũng giống.
Cũng không biết cô ta bị làm sao nữa.
Vân Thi Thi cũng cảm thấy tức giận.
Mộc Tịch ở một bên tức điên lên nguyền rủa: “Lý Hương Nhi này, thật sự là một con gái bao ghế tởm! Nhìn cũng phát bực.”
“Tóm lại là, chúng ta cũng không thể làm gì cô ta!”
“Lý Hương Nhi này có phải có đại kim chủ nào chống lưng không?”
Tần Chu tức giận: “Cho dù trước kia không có đi chăng nữa, bây giờ chuyện thế này, có danh tiếng rồi, kim chủ muốn bao dưỡng cô ta có mà xếp thành mấy hàng dài.”
Sau một buổi sáng tinh mơ mà Vân Thi Thi đã bị người phụ nữ nhân cách bại hoại này mang ra tuyên truyền triệt để cho cô ta.
Hai ngày sau, loạt ảnh chụp dưới nước của Vân Thi Thi chụp trước đó đã được đăng trên weibo chính thức của tạp chí, hơn nữa đoạn phim hậu trường còn được biên soạn thành một đoạn clip ngắn.
Trước tiên Vân Thi Thi xem qua đoạn clip hậu trường, hình ảnh tinh xảo, ánh sáng phải gọi là hoàn hảo.
Trong biển nước xanh trong, một thân váy đỏ thướt tha tư thái yêu kiều, có một tấm ảnh cô rất thích, đó là tấm cô trầm mình dưới nước, ánh mặt trời xuyên qua làn nước ánh lên những tia phản quang lấp lánh chạm tới chiếc váy đỏ của cô càng động lòng người. Mái tóc đen tuyền uốn lượn mềm mại làn váy kiều diễm, một gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc, mặt đẹp như tranh, mắt cong quyến rũ, môi hồng mềm mại, một cái ngoái nhìn cũng làm lòng người hồn bay phách lạc.
Còn có một tấm ảnh chụp bóng lưng cô.
Tấm lưng xinh đẹp của cô như thể mỹ nhân ngư ngụ dưới làn nước sâu, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi, trên tay cầm một bó hồng đỏ, ánh mắt hơi buông