"Huống hồ, cô có biết Vân Thi Thi bước chân vào nghề như thế nào không? Lúc cô ấy mới vào nghề cũng không hề có chút danh tiếng nào, Cố Tinh Trạch đã nhường lại người đại diện cho cô ấy, dẫn dắt cô ấy, thậm chí còn không tiếc dùng danh tiếng và tài nguyên của mình để nâng đỡ cô ấy! Điều này có nghĩa là, đối với người phụ nữ anh ta yêu, anh ta sẽ vô cùng hào phóng! Mặc dù cô không phải là Vân Thi Thi nhưng tốt xấu gì cũng từng qua lại với anh ta, bảo anh ta sắp xếp cho cô một ít tài nguyên cũng chẳng có gì khó khăn!"
Mấy người đó nói lảm nhảm một hồi, Lý Hương Nhi giống như bị ma xui quỷ khiến, mơ mơ màng màng ký tên vào bản hợp đồng gia hạn.
Buổi tối, Cố Tinh Trạch vừa gọi điện tới liền đi thẳng vào vấn đề: "Lý Hương Nhi, cô điên rồi sao?"
Lý Hương Nhi vốn đã có tính toán, bây giờ đang là giai đoạn mấu chốt của việc tuyên truyền, Cố Tinh Trạch chắc chắn sẽ gọi điện tới, chỉ không ngờ giọng điệu anh ta lại khó chịu như vậy, thậm chí giống như là đang nổi điên lên trong điện thoại, khiến cho cô ta thấp thỏm không yên trong lòng.
Nhận được cuộc gọi cô ta chờ đã lâu, thế nhưng đối diện với giọng điệu chất vấn của Cố Tinh Trạch, cô ta lại luống cuống cả tay chân.
Trong lúc cô ta đang không biết làm sao, Cố Tinh Trạch đã nói tiếp: "Cô muốn lợi dụng tôi để tuyên truyền phải không?"
"Tôi..."
"Là ai cho cô cái quyền làm chuyện này?"
Cố Tinh Trạch dường như đang rất bực mình, lại lớn tiếng quát: "Tôi nhớ trước đây tôi đã từng nói rõ với cô rồi, giữa chúng ta, tiền bạc tôi đều đã thanh toán xong, ngoại trừ lần đó ra, cô không được phép có ý nghĩ không đứng đắn gì với tôi!"
"Tiền bạc đều đã thanh toán xong? Em là hàng hóa sao? Anh coi em là hàng hóa sao?" Lý Hương Nhi nghẹn ngào hỏi lại.
Mấy chữ "Tiền bạc đều đã thanh toán xong" sao lại chói tai như vậy chứ?
"Thế nào? Chẳng lẽ cô không phải sao?" Cố Tinh Trạch hỏi lại: "Tôi cho rằng cô phải tự hiểu rõ thân phận của mình chứ!"
"Tinh Trạch!" Lý Hương Nhi oán hận nói: "Chuyện tuyên truyền hôm nay không phải là do em tự nguyện! Lần đó từ khách sạn ra em