Mạnh Tinh Tuyết tuyệt vọng nói, "Vì sao các người lại làm khó tôi mãi vậy?! Tôi căn bản không trêu chọc các người, các người cũng đại phát từ bi, đừng trêu chọc tôi được không?!"
Cô chỉ hận cô không sinh ra là đàn ông, không có sức lực mạnh mẽ có thể bảo vệ bản thân an toàn trong tình huống thế này.
Luôn miệng nói nam nữ ngang hàng, nhưng đáng giận nhất là, đàn ông và phụ nữ từ nhỏ đã không ngang hàng!
Từ trước tới nay phụ nữ vẫn luôn ở thế yếu hơn, không có dáng người cao lớn như đàn ông, không có cánh tay mạnh mẽ như đàn ông, trong lúc nguy cấp, thậm chí năng lực bảo vệ bản thân mình cũng không có!
Xảy ra tình huống như vậy, cô trừ việc cố gắng cầu xin tha thứ, còn có thể làm gì đây!?
Thế giới này quá tàn khốc!
Cá lớn nuốt cá bé!
Chẳng lẽ kẻ yếu thì đáng bị khi dễ sao?!
Chẳng lẽ kẻ mạnh thì có thể tùy ý khi dễ người yếu đuối sao!?
Vậy thì tính là kẻ mạnh gì chứ!
Hai người đàn ông ngoài cửa vừa giẫm vừa đá vào cửa, Mạnh Tinh Tuyết chìm trong hoảng loạn chỉ biết sợ hãi cuộn mình trong góc, ôm mặt, bất an khóc rống.
Nhưng mà, cũng không biết qua bao lâu, hai người đàn ông ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Ngay sau đó, truyền đến một trận đập cửa dồn dập.
"Có người ở đây không?!"
Là một một giọng nữ hơi trầm.
Mạnh Tinh Tuyết bị giọng nói này làm tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, trong hoàn cảnh nguy nan như thế này, nghe thấy giọng nói của phụ nữ, bỗng dưng cô cảm thấy hết sức an toàn!
Cô ngẩng đầu, mắt ngậm nước hỏi, "Ai vậy?!"
"Cô là người báo án đúng không? 10 phút trước là cô gọi điện thoại báo cảnh sát à?"
Người phụ nữ kia hỏi như vậy.
"Là tôi! Xin hỏi cô là..."
"Tôi là cảnh sát phụ trách khu vực này."
Người phụ nữ kia lại nói, "Giờ không có việc gì nữa rồi! Người gây chuyện đã bị chúng tôi khống chế! Cô có thể mở cửa không?"
Mạnh Tinh Tuyết vẫn còn hoảng sợ không thôi, trong lòng run sợ đứng dậy, nhìn ra ngoài từ mắt mèo, thì nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài cửa, vẻ mặt hơi lo âu.
Lúc này cô mới yên tâm, thật cẩn thận mở khóa xích, rồi mở cửa ra.
Người phụ nữ kia chậm rãi đẩy