Xui quá đi!
Sao hắn ta lại xui xẻo như vậy chứ, vậy mà chọn trúng giờ Nữ Ma Đầu này làm việc, không may làm sao mà rơi vào trong tay cô rồi!
Trên mặt Sở Hà hoàn toàn không còn vẻ dịu dạng lúc đối mặt Mạnh Tinh Tuyết vừa rồi, mà vẻ mặt hết sức uy nghiêm, "Cậu không cần quan tâm là ai trực. Tôi hỏi cậu nói, cậu thành thật trả lời."
A Đông cười nịnh, hơi khom người về chút một chút, nói đùa cợt, "Không phải... không thành sao! Ái chà, chúng tôi cũng không phải động thật, chỉ là tối hôm qua quá nhiều uống rượu, cồn lên não, cho nên... Chỉ hù dọa cô em này một chút!"
Sở Hà không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, giơ chân lên mạnh mẽ đá về phía hắn ta, một phen đá hắn ta lăn mặt đất.
Cũng không biết cô ấy làm sao có sức mạnh lớn như vậy, có thể đá một người đàn ông cao 1m8 lăn trên đất!
Mạnh Tinh Tuyết sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin.
Nhìn A Đông ăn đau hừ hừ, thì nghe Sở Hà mặt không chút thay đổi nói, "Hù dọa?! Cậu là một người đàn ông cao lớn, chuyện đàng hoàng thì không làm, chạy tới hù dọa một cô gái?! May cho cậu không gặp phải tôi, nếu không, tôi chắc chắn sẽ bẻ trật khớp cánh tay cậu!"
A Đông nơm nớp lo sợ đứng lên, vẻ mặt như khóc tang, " Chị Sở, là tôi vô liêm sỉ, là tôi sai rồi, chị muốn tôi làm sao bây giờ! Ra tay nhẹ một chút có được không. Tôi... là tôi không có đầu óc, là tôi không nhớ lâu! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi..."
A Đông sợ Sở Hà như vậy, cũng không phải là không có lý do.
Lần trước, cũng vì phạm tội, chuyện A Đông gây ra là trộm tiền trong cửa hàng của một bà mẹ đơn thân ở phía Đông thành phố, số tiền không nhiều lắm, cũng mấy ngàn đồng, nhưng hơn mấy ngàn đồng này, là chi tiêu một năm của nhà đó.
Bà mẹ đơn thân mang theo một đứa con nhỏ, bên trên còn phải nuôi hai người già, cuộc sống khó khăn, vì duy trì sinh hoạt, mở một tiệm Fastfood ở phố đông, duy trì cuộc sống.
Chi phí ăn mặc cả nhà, đều dựa vào cửa hàng nhỏ này.
Trước kia, chồng của cô ra nước ngoài làm công, tới Châu Phi xây đường sắt, kết quả mà lại bởi vì nhiễm bệnh dịch,