Lái xe có vẻ rất ngoài ý muốn, bất ngờ là vì Mộ Nhã Triết nói tiếng Ý thật sự quá chuẩn, nếu không phải anh có một gương mặt đẹp trai mang nét đẹp cổ điển phương Đông, anh ta còn tưởng vị khách này là người dân bản địa đấy!
"Thưa quý ngài, tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Đã năm phút đồng hồ rồi, phía trước xảy ra chuyện gì thế?"
Mộ Nhã Triết quay sang hỏi người phụ trách đón khách của khách sạn: "Đi xuống xem một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng thưa ngài."
Người đàn ông mắt xanh tóc vàng xuống xe xem xét tình hình phía trước!
Vân Thi Thi ngồi ở sau xe, trong thời gian dài chờ đợi lúc kẹt xe, cô cảm thấy mệt rã rời, liên tục ngáp mấy cái.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Mệt không?"
"Ừm, có chút..."
Trên mặt Vân Thi Thi không khỏi đỏ ửng, có chút nén giận nói: "Tối hôm qua không phải là không được nghỉ ngơi hẳn hoi sao?"
Người đàn ông đầy tinh lực này đem cô lăn qua lộn lại trên giường không ngừng tới khuya, cũng không biết anh lấy đâu ra lắm sức thế nghỉ ngơi còn muộn hơn cô mà hiện tại tinh thần vẫn phơi phới không thấy chút mệt mỏi nào trên mặt anh.
Chả nhẽ là do thể lực của cô quá kém?
Tố chất thân thể anh rất tốt, một người có thể lực như cô thật đúng là không đáng nhắc tới!
Mộ Nhã Triết không khỏi nhếch môi, hỏi lại: "Em đây là đang trách anh sao?"
Sắc mặt Vân Thi Thi như bị thiêu cháy, hắng giọng: "Không trách anh thì trách ai? Còn không phải là do anh hại sao!"
"Tối hôm qua em cũng rất nhiệt tình, em đã muốn như thế, anh cũng chỉ có thể thỏa mãn em thôi."
Mộ Nhã Triết đúng tình hợp lý nói.
Vân Thi Thi mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, nhịn không được giận dỗi: "Cái gì... Cái gì mà bảo em cũng thật nhiệt tình? Hừ, rõ ràng là anh..."
Cô vô cùng thẹn thùng không dám nói đến mấy chuyện xấu hổ này, anh nhịn không được muốn nghe một chút, liền đến gần cô, hơi thở như lan khẽ nói: "Rõ ràng là anh? Anh làm gì?"
"Không nói nữa!"
"Sao lại không nói nữa?"
Mộ Nhã Triết cố ý đùa