Chẳng lẽ, liếc mắt một cái liền nhận ra ‘người cũ’ trên xe sao?
Bữa tối dưới ánh nến lay động, mê người.
Ánh nến làm nổi bật bóng lưng hai người khiến cho trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.
Vân Thi Thi bỗng nhiên có chút quẫn bách, cô khẽ gọi một tiếng: "Chồng..."
Mộ Nhã Triết ngẩn ra, bỗng dưng lấy lại tinh thần đẩy cô gái trong ngực ra.
Vân Thi Thi chú ý tới động tác của anh, dịu dàng mềm nhẹ, tựa hồ như sợ cô ta bất ngờ, bởi vậy có thể thấy được, đối với cô gái đột nhiên ôm anh, anh không hề phòng bị cũng không có bài xích.
Lòng cô giống như rơi xuống đáy vực thẳm.
Trái tim chất chứa ngàn vạn nghi ngờ.
Anh quay đầu, nhìn thấy cô, lập tức đi lên phía trước, trầm giọng nói: "Sao em lại mặc áo tắm ra đây? Không lạnh, hử?"
"Em thấy anh đi mở cửa lâu vậy mà vẫn không vào nên có chút lo lắng."
"Đi vào trước thay quần áo đã."
Vân Thi Thi không nghe lời anh, mà mờ mịt nhìn cô gái trước mặt, có chút nghi ngờ: "Vị này là..."
Mộ Nhã Triết quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng ở cửa, lúc này cô gái có vẻ rất mất tự nhiên.
Dưới cái nhìn của cô gái, anh nhẹ nhàng nói: "Một người bạn cũ."
"Bạn cũ?"
"Ừ, Dung Huyên, lúc anh mười hai tuổi, cả nhà cô ấy liền di dân đến Italy."
Mộ Nhã Triết dừng một chút, ôm lấy vai Vân Thi Thi, giới thiệu với cô gái: "Huyên Huyên, giới thiệu một chút, đây chính là vợ của anh, Vân Thi Thi."
- - Đây chính là vợ của anh, Vân Thi Thi.
Cô ta chú ý tới cách dùng từ của anh, thân mật khăng khít, dịu dàng sủng nịch, lấy một thân phận khiến người ta ghẹn tỵ giới thiệu người phụ nữ cô ta không quen biết kia cho cô ta biết.
Vợ?!
Anh... Kết hôn rồi?!
Vợ...?
Cô ta vốn cho là, ở tuổi của anh, có lẽ anh vẫn chưa kết hôn.
Lúc Dung Huyên nghe thấy cái tên xa lạ kia, dưới chân có chút lảo đảo, tươi cười trên mặt xuýt chút nữa thì không giữ được, nhất là trong mắt vốn tràn đầy mong chờ kia, giờ phút này chỉ còn lại sự mất mác!
Cô ta còn tưởng