Xe dừng trước cửa bệnh viện, Vân Thi Thi vội vã xuống xe, chạy về phái khu nội trú.
Mộ Nhã Triết đỗ xe xong, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vừa bước vào khu nội trú, cô đang định lấy điện thoại ra gọi cho Lý Hàn Lâm, phát hiện mình không có điện thoại!
Vân Thi Thi ảo não cắn môi, là cô nhất thời sơ sẩy, lại không đem theo tờ giấy viết số, giờ khu nội trú lớn như vậy, cô không biết Hữu Hữu ở phòng nào tầng nào, vì thế không thể làm gì khác hơn là đi đến chỗ y tá.
Vừa đi được nửa đường, có người đằng sau gọi cô.
“Thi Thi! Con đã đến rồi à?!”
Vân Thi Thi kinh ngạc quay đầu, thấy Lý Cầm đứng đằng sau vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn cô. Sắc mặt của cô cũng cứng đờ, vô cùng ngạc nhiên.
Sao bà ta lại ở đây?
Vân Thi Thi kỳ quái hỏi: “Sao bà lại ở chỗ này?”
“Đứa bé ở bệnh viện, cái này, mẹ cũng vừa mới chạy tới. Con biết chuyện rồi à?”
Chẳng hiểu tại sao giọng điệu của Lý Cầm cực kì khách khí với cô, không còn châm chọc khiêu khích như trước, trên mặt nở nụ cười, giọng nói rất dịu dàng.
Hồi trước Lý Cầm không như này, thấy cô thì sẽ trưng ra vẻ mặt khó ở, ăn nói chua ngoa, giờ đối lập như vậy, khiến cô không kịp thích ứng.
Đứa bé bị thương?
Hữu Hữu?
Chẳng lẽ là...hiệu trưởng Lý liên lạc với người thân để bọn họ đến bệnh viện để đến đóng tiền viện phí ư?
Cũng đúng! Vân Thiên Hữu phát bệnh, hiệu trưởng đưa cậu nhóc vào bệnh viện, không liên lạc được với cô, chắc là đã liên lạc với Vân Nghiệp Trình, cô nhớ rõ đề phòng ngừa ngộ nhỡ, sổ liên lạc đều điền phương thức liên lạc với Vân Nghiệp Trình.
Hiệu trưởng Lý vốn không quen không biết nhà bọn họ, đứa trẻ xảy ra chuyện, trước tiên ông phải đưa đứa bé vào bệnh viện trước đã là vô cùng cảm kích, lẽ nào còn muốn yêu cầu người ta thoải mái ứng ra tiền nằm viện?Chắc là hiệu trưởng Lý liên lạc với Vân Nghiệp Trình, Vân Nghiệp Trình biết Hữu Hữu gặp chuyện không may, vội chạy tới, trả tiền nằm viện cho đứa bé.
Nhưng thái độ của Lý Cầm khiến cô thấy rất