“Rất nhiều.”
Mộ Nhã Triết để dao nĩa xuống, lấy khăn ra, tao nhã lau khóe môi, hơi nhếch môi, “Anh đến bây giờ, còn nhớ rõ bộ dạng em trước đây. Đôi mắt rất to, luôn luôn thích khóc, một khi khóc lên, trời đất mù mịt, cái mũi hồng hồng, nước mắt đều dừng không được, dụ dỗ thế nào cũng không có tác dụng.”
Sau đó, anh lại không nói tiếp nữa!
Dung Huyên cười nói, “Haizz, ai bảo dụ dỗ không có tác dụng chứ? Lúc đó, anh thấy em khóc, sẽ tìm cách dỗ em vui vẻ, chỉ là anh không biết làm sao dỗ con gái, không hiểu ý con gái, cũng chỉ ôm em vào trong ngực, nhẹ nhàng dụ dỗ em, em bảo anh hát, anh cũng ngoan ngoãn hát rồi mà! Cứ như vậy, em nghe xong thì không khóc nữa. Anh còn nhớ rõ không? Trước đây anh hát không dễ nghe, âm luật đều sai hết, cứ như vậy hát loạn cả lên, em khóc, đều bị anh làm cho cười, cũng quên cả khóc!”
Dung Huyên vừa nói, trên mặt hiện lên vô số ánh sáng rực rỡ, cực kỳ dịu dàng.
Cô ta khiến người ta rơi vào hồi ức lưu luyến, nhưng càng nghĩ lại càng phiền muộn, nhớ lại người đàn ông cô ta từng ái mộ, hiện giờ đã có vợ, trái tim lại đau đớn trở lại!
Tâm tình không thoải mái, cô ta cũng có ý định cho người phụ nữ tên Vân Thi Thi này ăn miếng trả miếng, giống như không thoải mái, cố ý hướng dẫn đề tài đến hồi ức còn trẻ của hai người, giống như ác ý muốn làm cô không có khẩu vị!
Như cô ta mong muốn.
Khẩu vị của Vân Thi Thi bị cô ta làm thay đổi, cô đột nhiên để dao nĩa qua một bên, cúi đầu, lấy khăn ra yên lặng lau khóe môi, trong lòng không thoải mái, vì vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Dung Huyên, mà không ngừng tăng lên!
Cô nghe ra được, Dung Huyên này, cố ý làm cô ghê tởm!
Lúc này, nói những chuyện cũ này làm gì?
Chẳng lẽ là vì cố ý chọc giận cô - - thời niên thiếu của người đàn ông cô