“Em đi rửa mặt!”
Nói xong, liền đi đến phòng vệ sinh.
Mộ Nhã Triết đột nhiên cầm cổ tay cô, ôm cô vào trong lòng, ôm cô từ phía sau!
“Thi Thi, đừng giận nữa mà!”
- - Thi Thi, đừng giận nữa mà!
Ngữ khí uyển chuyển, giống như lấy lòng cô!
Ngày thường, trước mặt người ngoài, anh giới thiệu thân phận của cô, quen dùng ‘Vợ’, ‘Bà xã’ để giới thiệu, nhưng mà lúc riêng tư, anh đa số đều thích gọi cô là ‘Thi Thi’, nhất là trong lúc làm chuyện đó, anh ôm chặt cô, một lần lại một lần nỉ non bên tai cô, “Thi Thi… Thi Thi…”
Hạnh phúc đến tê dại.
Thỉnh thoảng, anh dịu dàng gọi tên này của cô, làm cho cô mất đi khí lực chống cự trong nháy mắt!
“Thi Thi, anh đối với Dung Huyên, cho dù từng có tình ý, sớm đã chết từ mười mấy năm trước rồi. Cô ấy đúng thật là thanh mai trúc mã của anh, nhưng còn trẻ ngây thơ, anh thậm chí còn không hiểu cái gì là thích, cái gì là yêu. Em đừng vì chuyện này, mà hờn dỗi, biến thành trừng phạt anh.”
“Em không có tức giận…”
Vân Thi Thi cắn môi, yên lặng nói, “Em chỉ có chút ghen tị mà thôi!”
“Ghen tị sao?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày.
Ghen tị?
Có gì mà phải ghen tị?
Luận về ghen tị, phải là Dung Huyên ghen tị với cô muốn chết chứ.
Vân Thi Thi mấp máy môi, “Có lẽ em quá kỳ lạ!”
Cô đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, nói, “Anh biết không? Kỳ thật em ghen tị cô ấy, lúc còn trẻ, có thể làm bạn bên cạnh anh, cùng anh có được nhiều hồi ức như vậy! Nghe cô ấy nói những chuyện làm cùng anh thời niên thiếu, trong lòng em vừa đau đớn vừa hâm mộ! Thậm chí, em thậm chí còn suy nghĩ miên man, nếu em không xuất hiện, anh và cô ấy có thể ở cùng một chỗ sao?”
“Cho dù từng có hồi ức, cũng đã qua rồi.”
“Anh từng thích cô ấy sao?” Vân Thi Thi đột nhiên hỏi.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, đột nhiên cảm thấy phụ nữ đúng là vô cùng thú vị!
Vừa rồ, Dung Huyên cũng cực kỳ cố chấp hỏi anh, có từng thích cô ta hay không.
Hiện giờ cô lại hỏi mãi