Trong lòng Vân Thi Thi tự nhủ, nếu cứ thế này, thật không biết đến tuổi trung niên, anh có còn giữ được thể lực tốt như vậy nữa không!
Vừa nghĩ đến đây, cô liền đỏ mặt.
Quẫn!
Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không?
Mộ Nhã Triết cứ như thể biết đọc suy nghĩ của người khác, nhìn ra cô giống như đang yên lặng oán thầm cái gì, trầm giọng nói: "Em yên tâm. Cho dù đến lúc anh 80 tuổi, anh vẫn đủ sức để thỏa mãn em."
Vân Thi Thi: "..."
Có thể nói trắng ra như vậy sao?
"Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới ở đâu?"
Cô vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Nhưng mà tự cho là mình cơ trí, lại không qua mắt được người nào đấy vô cùng thông minh lanh lợi!
"Không được lảng sang chuyện khác!" Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: "Em nghĩ có thể qua mắt anh được à?"
"Anh đừng tự cho là đúng! Thật là nhàm chán! Em cũng không có ý gì khác, là anh tự nghĩ quá nhiều!"
Người nào đó bị lột cho toàn thân không còn một mảnh vải, tròng mắt hơi xoay xoay, mỉm cười: "Anh là thẹn quá thành giận đúng không?"
Người đàn ông không nặng không nhẹ vỗ mông cô một cái, hừ hừ: "Xem anh xử em như thế nào!"
"Ngoan, đừng làm loạn! Mau rời giường rửa mặt đánh răng!"
"Không được!"
Tính tình người đàn ông này cứ như đứa trẻ, anh ôm lấy cô, dùng dằng không chịu dậy, trong lòng còn đang yên lặng suy xét, hiện giờ thời gian còn sớm, thừa dịp buổi sáng tốt đẹp như vậy, có nên dùng "điểm tâm sáng"?
Vân Thi Thi lập tức nhìn ra chủ ý xấu xa của anh, nói: "Hữu Hữu và Tiểu Dịch thần đều đã dậy rồi, nếu hai đứa đi vào thấy được, nhất định sẽ cười anh!"
Một câu nói uy hiếp này lại thật sự có tác dụng!
Hai thằng nhóc xấu xa kia!
Lúc nào cũng phá hoại chuyện tốt của anh!
Vì thế, anh không làm loạn nữa, lưu luyến không rời hôn lên môi cô vài cái, xoay người rời giường.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, tinh thần cũng trở nên sảng khoái.
Khách sạn mang bữa sáng tới, một nhà bốn người ngồi trong phòng ăn, hưởng thụ thời gian bữa sáng tốt đẹp.
Hữu Hữu