Khóe môi Vân Thi Thi cong lên cứng ngắc.
Cô vốn cho rằng, những lời cô vừa mới nói sẽ làm Dung Huyên ấm ức, tức giận xoay người rời đi.
Nhưng mà không có.
Trái lại còn tươi cười, nói những lời rất hay, khuôn mặt tươi cười nhiệt tình và ánh mắt áy náy, làm người ta khó có thể lấy gì ra đâm tới.
Biểu tình trên mặt cô ta là ấm ức và ra vẻ miễn cường cười vui, không có bất luận tỳ vết gì, giống như bị ấm ức cực lớn, điềm đạm đáng yêu, người ngoài nhìn thấy, vừa thấy đã thương.
Trái lại làm nổi bật lên cô chua ngoa phải không?
Mộ Nhã Triết nhíu mày, rốt cuộc cũng mở miệng, “Dung Huyên, đừng quấy rối.”
Dung Huyên chú ý tới cách xưng hô của anh.
“Dung Huyên”, xưng hô cực kỳ xa lạ, anh đều gọi cô là Huyên Huyên, thân mật khăng khít.
Hiện giờ, đã sửa lại rồi.
Trong vô hình, kéo dài khoảng cách hai người.
Bả vai cô ta run lên, lông mi đậm đột nhiên có một giọt lệ không chịu khống chế, từ trong hốc mắt rơi xuống!
“Anh Triết…”
Cô ta đột nhiên kích động tiến lên, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ ưu nhã, hàm chứa nước mắt cười khổ nói, “Tối hôm qua, anh gọi điện thoại cho em, nói những chuyện này, em đều nghe được rõ ràng rồi! Suy nghĩ cả đêm, cũng khóc cả đêm, em thật sự nghi thông hết rồi! Đối với anh, từng có chờ đợi và chờ mong, nhưng mà hiện giờ, anh đã có hôn nhân hạnh phúc của mình, đối với hai người, em thật lòng chúc phúc! Không có tâm tư gì đâu! Nhưng mà hình như Thi Thi có địch ý với em! Chuyện này không phải là hi vọng của em đâu!”
Dừng một chút, cô ta lại nức nở nói, “Từ nay về sau, em định cư ở Ý rồi! Mà anh, cũng có cuộc sống của chính mình! Chúng ta có thể gặp mặt một lần là được, không biết sau này khi nào mới gặp lại nhau! Coi như hồi ức quá khứ là lễ truy điệu cũng được, chẳng lẽ cơ hội như vậy anh cũng keo kiệt cho em sao?”
Vân Thi Thi nghe vậy, tức giận xiết chặt hai tay thành nắm đấm.
Người phụ nữ này, quả thực cực kỳ không biết xấu hổ!
Cô lại bắt đầu không đoán