Tuy cô không để ý ánh nhìn của người ngoài, nhưng cô hận nhất là vì sao Lý Cầm luôn nói năng ngoa ngoắt vậy?
“Tôi không có!”
Lý Cầm quở trách: “Cô không có? Cô đừng có mà lừa tôi. Hàng xóm nói cho tôi biết, hôm đó cô ngồi lên một chiếc xe Bentley! Cô đừng có nói với tôi đấy là xe cô tự mua nhé!”
Trong lòng Vân Thi Thi giật thót.
Hôm tiệc rượu, lúc Cố Tinh Trạch tới đón cô, hình như đi xe Bentley.
Xe Bentley lái vào khu nhà trọ, khi đó hàng xóm đều thấy cô lên xe, nào có ai biết cô lên xe để đi tham gia tiệc rượu, cho rằng cô có đàn ông bên ngoài, chắc làm việc không sạch sẽ.
Thỉnh thoảng có những lúc, người ngoài thấy cô xinh đẹp gọn gàng, xuất phát từ sự ghen tị, từ ước ao, sẽ ác ý phỏng đoán cô, chỉ trỏ.
Vì thế, việc này truyền đến tai Lý Cầm, bà ta thật sự cho rằng bên ngoài Vân Thi Thi có ông chủ bao nuôi, còn là tin chắc không nghi ngờ!
Nhưng cô nào có ông chủ nào? Cô đào đâu ra 50 vạn?
Giờ Lý Cầm há mồm đòi tiền, mở miệng bắt cô nhất định phải dâng tiền đến trước mặt bà ta, không sẽ là bất hiếu?
Vân Thi Thi chợt cảm thấy không có sức mà đôi co, đơn giản ngậm miệng không nói gì.
Lý Cầm thấy cô không có biểu cảm gì, vì thế quay sang thầm thì với người nhà của giường bệnh khác: “Ôi, tôi nói hồi lâu mà nó không thèm trả lời là sao? Thực sự là... có con gái vô tình vô nghĩa như nó, là quả báo kiếp trước của tôi à?”
Vân Thi Thi vẫn chẳng có hành động gì, sắc mặt lạnh lão cùng cực.
Người nhà bên cạnh không nhìn nổi nữa, đứng dậy đầy tức giận chỉ trích Vân Thi Thi: “Cô gái tôi nói này, đây là cô không đúng! Đều là người một nhà, càng vào lúc khó khăn thì càng nên giúp đỡ nhau chứ? Huống chi bà ấy lại là mẹ cô, mẹ cô van nài cô như thế, cô lại thờ ơ, bày vẻ lạnh lùng, chưa từng gặp ai bất hiếu như cô hết!”
“Đúng đấy. Nằm trên giường đâu phải ai khác mà chính là em gái cô mà! Sao cô lại bạc bẽo quá vậy?” Bệnh nhân nằm trên giường cũng oán giận nói.
“Hừ, nếu tôi có con gái như này, tôi thà chẳng sinh còn hơn, nuôi nó lớn rồi nó báo oán mình à?”
Bờ vai Vân Thi Thi cứng ngắc.
Em