Rơi xuống biển, liều mạng vùng vẫy trong sóng biển, nổi nổi chìm chìm, bầy cá vây quanh cô ta, không ngừng rỉa da thịt cô ta, cái loại đau đớn thống khổ này, cô ta vẫn khắc sâu!
Tất cả hận ý của cô ta, đều tích tụ lại vào cái tên ‘Vân Thiên Hữu’!
Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bóp chết đứa con hoang đó!
Không!
Như vậy chẳng phải quá tiện nghi cho cậu rồi sao?
Cô ta muốn trói cậu ném vào trong biển, để cho cậu nếm thử tư vị tuyệt vọng!
“Vân Na, trong khoảng thời gian gần đây, cô đừng lộ diện, nếu không rất dễ dàng để lộ thân phận mình.” Kỷ Nhan nhấn mạnh mãi.
Vân Na lạnh lùng thốt lên, “Tôi biết. Cô yên tâm, tôi có chừng mực.”
“Cô có chừng mực là tốt!”
Kỷ Nhan nói xong, đứng dậy đi tới cửa.
Vân Na đột nhiên kêu lên, “Nhan Băng Thanh!”
Kỷ Nhan xoay mạnh người lại, ánh mắt rét lạnh liếc cô ta, hung dữ nói, “Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao, không được phép gọi cái tên này! Nhan Băng Thanh đã chết, bây giờ tôi là Kỷ Nhan! Không được phép gọi lại cái tên này nữa!”
Vân Na lại tựa tiếu phi tiếu nhếch môi, không thèm quan tâm.
“Chẳng lẽ cô lấy thân phận Kỷ Nhan trở lại giới giải trí, không có người hoài nghi thân phận thật của cô sao?”
Kỷ Nhan nghe vậy, lại lạnh lùng nhếch môi, không cho là đúng, “Cho dù hoài nghi thì sao? Thân phận của Nhan Băng Thanh, đã bị tôi lau sạch hoàn toàn, cho dù hoài nghi, cũng khó mà tìm được thân phận thật của tôi.”
“Cô ta cũng không hoài nghi cô sao?”
Kỷ Nhan hiểu rõ, ‘Cô ta’ trong miệng Vân Na là ai!
“Vân Thi Thi sao?”
Kỷ Nhan không quan tâm nhếch môi lên, xoay người nhìn cô ta, “Lúc trước tôi xuất hiện trong đoàn làm phim, khi cô ta gặp tôi rõ ràng có hoài nghi. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Tôi nhất định phải cảnh cáo cô, Vân Thi Thi không đáng sợ, đáng sợ là đứa bé sau lưng cô ta, và Mộ Nhã Triết ấy.”
“Đứa bé sao?”
Kỷ Nhan ngẩn người, nhưng mà phản ứng lại rất nhanh, trong đầu hiện lên gương mặt tao nhã đáng yêu của Vân Thiên Hữu.
Cô ta lạnh lùng nhếch môi, giọng nói trong nháy mắt trở nên âm u, “Không cần