Vân Thi Thi lập tức kích động, vì bênh vực kẻ yếu là Tiếu Tuyết, cô tức giận chất vấn: "Vậy còn Tiếu Tuyết thì sao? Cô ấy là cái gì?"
Cao Nam lần thứ hai lên tiếng, nhưng là hai chữ cực kỳ lạnh lẽo: "Bạn gái."
Vân Thi Thi nghe vậy, lập tức khó tin ngẩn người, giận quá hóa cười: "Bạn gái sao? Cao Nam, thật là hay! Có hai người bạn gái luôn sao? Tiếu Tuyết có biết chuyện này không?"
"Hả...? Cô bất bình vì cô ấy sao?"
Cao Nam nhíu mày, vẻ mặt không cho là đúng, giống như chuyện như vậy không phải là chuyện gì kinh thiên động địa hết, mà chính là chuyện đương nhiên!
Vân Thi Thi nói: "Tình cảm của Tiếu Tuyết đối với anh vô cùng sâu đậm! Từ đầu đến cuối, cô ấy đều rất yêu anh! Anh hành xử như vậy để hồi đáp lại tình cảm của cô ấy sao?"
Cao Nam cười nói: "Tôi sẽ kết hôn với Kỷ Nhan."
"... Cái gì?"
"Tôi sẽ kết hôn với Kỷ Nhan, đó chính là sự hồi đáp lớn nhất đối với tình cảm mà Tiếu Tuyết dành cho tôi." Cao Nam nói xong, nở nụ cười cợt nhã: "Cô ấy cũng không biết chuyện này, nhưng mà, có biết cũng không sao cả."
Dừng một chút, anh ta nhìn cô, bỗng nhiên hỏi lại: "Nếu như cô định nói chuyện này với cô ấy, tôi cũng không ngại. Ừm... Ngược lại tôi cực kỳ chờ mong, lúc cô ấy biết được mọi chuyện, sẽ cảm thấy tan nát như thế nào? Ha ha, vừa nghĩ tới đã cảm thấy thú vị!"
"Khốn nạn!"
Vân Thi Thi khó mà khống chế được cảm xúc phẫn nộ của mình, một bước xông lên phía trước, muốn động thủ với anh ta.
Cao Nam nhanh tay lẹ mắt nắm được cổ tay cô, nhanh chóng kéo cô vào lòng, tay còn lại cực kỳ ái muội vòng qua eo cô, Vân Thi Thi khó thở vùng vẫy, nhưng thể lực kém xa, cô khó mà tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.
"Tại sao cô lại tức giận như vậy?"
Cao Nam khó hiểu nói: "Người không biết còn tưởng là cô vì tôi mà ghen!"
"Không biết xấu hổ!"
Vân Thi Thi tiếp tục giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như anh không thích cô ta, vì sao lại muốn kết hôn với cô ta?"
"Kết hôn và yêu đương không có liên quan với nhau."
Gương mặt Cao Nam không cảm xúc tường thuật: "Chỉ cần cha