"Em có ý kiến?"
Mộ Nhã Triết nói xong, ánh mắt uy hiếp.
Vân Thi Thi thật cẩn thận hỏi: "Em có thể có ý kiến không?"
"Bác bỏ!"
"Vì sao?"
Vân Thi Thi buồn bực: "Hoa Cẩm không có người thân, đối xử với em như chị gái, em nhận làm em trai, là đau lòng cho cậu ấy, muốn chăm sóc cho cậu ấy thôi!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết sắc mặt càng lúc càng bất mãn: "Vậy còn anh?"
"Có ý gì...?"
"Em muốn chăm sóc cậu ta, anh cũng cần chăm sóc!"
Rõ ràng là anh đang ghen tị!
Nhưng mà, bộ dạng lúc anh ghen thật đáng yêu, nhất thời khiến cô không biết làm sao!
Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Anh và cậu ấy không giống nhau!"
"Khác nhau ở đâu?"
"Cậu ấy là em trai, còn anh là ông xã!"
Vân Thi Thi nâng mặt anh, hôn kên môi mỏng, dỗ dành an ủi: "Có được không? Đồng ý với em đi."
"Muốn anh đồng ý chuyện này cũng được!"
Vậy mà Mộ Nhã Triết lại đồng ý.
Đơn giản như vậy liền đồng ý rồi?
A!
Không thể nào!
Lần này, đến phiên anh đề xuất điều kiện rồi!
Mộ Nhã Triết đến gần cô, kề sát tai cô, thổi hơi: "Đêm nay em ở trên!"
Cái...
Cái gì!
Vân Thi Thi sợ hãi, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu.
Trời ạ!
Cô làm không được.
Cơ bản cô đã quen... anh ở trên, dù vậy, sau mỗi lần, cô đều thẹn thùng hận không thể vùi mặt ở dưới cái gối.
Cô ở trên...
Trong tưởng tượng, dường như có chút...
"Nếu em không làm được, chuyện này không cần bàn nữa!"
"Em đồng ý một điều kiện khác được không?"
Vân Thi Thi muốn lấy một điều kiện khác đàm phán với anh.
Nhưng mà Mộ Nhã Triết là ai chứ?
Hai mươi tuổi lăn lộn trên thương trường, ngươi lừa ta gạt, đánh nhau đủ thứ, anh đều gặp qua quá nhiều, anh là một thương nhân sành sỏi, không ai bì nổi, sao có thể để cô thương lượng như vậy?
Anh đã sớm muốn để cho cô ở trên, phải như vậy thì mới có thể thoải mái thưởng thức toàn bộ dáng vẻ quyến rũ của cô, nhất là nghĩ đến bộ dạng xấu hổ đó, càng lúc anh càng mong đợi!
"Không bàn nữa!"
Vân