Mộc Tịch nói, “Cô tìm cô ấy có chuyện gì sao?”
“Ừm! Thứ nhất là tới thăm dò, thứ hai, quả thật là có chuyện quan trọng.”
“Ừm, tôi có thể mang cô đi vào phòng nghỉ của cô ấy, chỉ là bây giờ cô ấy đang quay phim, có thể cô phải đợi cô ấy một lát!”
Tiếu Tuyết lập tức khoát tay nói, “Không sao! Tôi đợi cô ấy một lát cũng được, cảm ơn cô giải vây giúp tôi!”
Mộc Tịch cười, nhưng mà oán trách cô ấy khách khí, “Không có gì! Cô là bạn của Thi Thi, Thi Thi là nghệ sĩ tôi phụ trách, đây là việc tôi phải làm!”
Tiếu Tuyết cũng khách khí cười cười, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô ấy nhìn xung quanh một chút, lập tức nhỏ giọng hỏi Mộc Tịch, “Hôm nay tâm tình của Thi Thi, có phải rất tệ hay không?”
Trên đường tới đây, Tiếu Tuyết căng thẳng lo lắng, lo lắng Vân Thi Thi giận cô ấy.
Bạn học rất nhiều, không nói đến bạn thân, trong cảm nhận của Tiếu Tuyết, làm bạn, Thi Thi tuyệt đối rất tri kỷ.
Cho dù cô ấy luôn không giỏi biểu đạt, lúc ở cùng với cô, cô ấy luôn miệng lưỡi lưu loát nói ra chuyện của mình, mà vẻ mặt cô thì dịu dàng như nước, ngồi một bên kiên nhẫn nghe, lắng nghe chuyện cô ấy nói, nhưng mà, rất ít khi Tiếu Tuyết nghe cô kể chuyện phiền lòng của mình.
Đối với việc riêng của cô ấy, Thi Thi ít khi can thiệp, nhưng mà tối hôm qua, cô nói những chuyện này, chắc là suy nghĩ rất lâu, cũng do dự rất lâu, mới thành thật nói ra những chuyện đó với cô ấy!
Chỉ là Tiếu Tuyết đáp lại cô không tốt!
Lúc ấy, Tiếu Tuyết có chút không tiếp nhận được sự thật này, chật vật đi ra khỏi quán cà phê, cũng không để ý cảm nhận của cô một chút nào.
Cô nhất định là tức giận, cũng vô cùng thương tâm và thất vọng về cô ấy.
Cô nói những lời đó, tất cả đều là vì suy nghĩ cho cô ấy, không có bất luận chút châm ngòi ly gián, mà cô ấy lại cố chấp, mãi đến khi nghe được những lời nói tàn nhẫn từ miệng Cao Nam, mới tin cô nói thật!
Tiếu Tuyết cực kỳ hối hận, lo lắng cô vì vậy mà giận cô ấy, sau này không để ý tới cô ấy nữa.
Mộc Tịch nghe vậy, trên mặt ngớ ra một phen, nhíu mày,