“Cho nên cậu chạy từ xa đến thăm dò, là vì nhận lỗi với tớ sao?”
Tiếu Tuyết gật đầu như giã tỏi, nghiêm túc nói, “Thi Thi, thực xin lỗi! Cậu tha thứ cho tớ có được không?”
“Đứa ngốc, vì sao tớ lại tức giận với cậu được?” Vân Thi Thi nhẹ nhàng nhếch môi, bất đắc dĩ nói, “Tớ không có giận cậu, chỉ là ấm ức thay cậu mà thôi, tối hôm qua nói những chuyện đó, là vì mình lấy lập trường của người bạn khuyên bảo cậu, cậu nhất thời không tiếp nhận được, cũng là chuyện hợp lý. Dù sao tớ nhìn ra được, đối với tình cảm này, cậu rơi rất sâu. Khi tớ nói ra người đàn ông cậu yêu bắt cá hai tay với người phụ nữ khác, việc xấu bị bại lộ, cậu khó mà tiếp nhận nổi, lâm trận bỏ chạy, chỉ vì bảo vệ mình không bị thương mà thôi.”
Mắt Tiếu Tuyết càng đỏ hơn, nước mắt rơi càng nhiều.
“Vì sao cậu lại nói như vậy chứ!” Cô ấy oán hận, “Tớ bằng lòng để cậu mắng tớ, mắng tớ thật nhiều, như vậy, tâm tình của tớ cũng có thể dễ chịu một chút! Nhưng mà vì sao tớ lại không hiểu chuyện như vậy, làm cậu tức giận, cậu còn nói không giận tớ! Thi Thi, vì sao cậu lại đối xử với tớ tốt như vậy?”
Tất cả ngụy trang kiên cường của Tiếu Tuyết nhất thời tan rã, cô ấy lập tức ôm lấy Vân Thi Thi, nước mắt chảy ra mãnh liệt.
“Thi Thi, tớ ghét cậu nhất! Rõ ràng cậu còn nhỏ tuổi hơn tớ một ít, nhưng mà luôn luôn thành thục bao dung sai sót của tớ. Cậu mắng tớ cũng được, tớ trái lại tình nguyện để cậu mắng tớ, mắng tớ tỉnh là tốt nhất! Mắng tớ mắt bị mù, mắng tớ hồ đồ…”
“Được rồi…”
Vân Thi Thi đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa gáy cô ấy, giống như một người đàn ông chững chạc, nhẹ nhàng dỗ dành an ủi Tiếu Tuyết như người yêu.
Dù Mộc Tịch đứng ở một bên nhìn, cũng không sao ngăn được cảm thấy hiện giờ Vân Thi Thi, tỏa ra năng lực bạn trai mười phần, làm cho người ta cảm thấy an toàn!
Tiếu Tuyết được cô dỗ dành an ủi, trái lại càng khóc lợi hại hơn, nước mắt không ngừng chảy từ hốc mắt xuống đôi má.
Cô ấy khó mà kìm nén đau lòng trong