“Xuỵt! Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Tôi không sợ! Tôi là người quang minh chính đại, làm việc nói chuyện thẳng thắn vô tư, nếu nói ra để người ta nghe thấy được tôi sẽ thừa nhận! Sẽ không giống Vân Thi Thi, chỉ dám làm, không dám nhận!”
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng rửa tay, lại gặp Hoa Cẩm vẻ mặt lạnh lùng đứng ở ngoài cửa.
Hai người đều ngẩn ra, nghẹn họng nhìn trân trối anh ta, nhất thời khẩn trương, mới nói ra hai chữ ‘Hoa Cẩm…” liền lập tức cắn đầu lưỡi.
Mặt Hoa Cẩm không chút thay đổi liếc mắt nhìn bọn họ, trên mặt hiện lên băng sương, sau đó anh ta trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt sắc bén, giống như hai con ao bén nhọn, đâm mạnh về phía hai người.
“Vừa rồi ai nói Thi Thi, ‘Làm gái điếm còn muốn lập đền thờ’?”
“…”
Hai người cúi đầu, sợ tới mức toàn thân phát run, không ai dám đứng ra thừa nhận.
“Sao thế? Vừa rồi tôi còn nghe thấy, ‘Làm việc nói chuyện đều thẳng thắn vô tư’ cơ mà? Hiện giờ lại giống như con rùa đen rút đầu, không dám thừa nhận rồi sao?”
Giọng nói của Hoa Cẩm cực kỳ trầm thấp, giọng nói của anh ta vốn rất đặc biệt, trong veo, trong vắt như nước, mà giờ khắc này, lại vô cùng âm trầm, giống như sương mù chưa tan, lạnh vào tận xương tủy, làm người ta không rét mà run.
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi! Nói chuyện hẳn hoi cho tôi! Là ai nói Thi Thi là kẻ thứ ba? Là ai nói Thi Thi là ‘Gái điếm’?”
Hoa Cẩm nói xong, nhìn thoáng qua người thiết kế thời trang, lớn tiếng hỏi, “Là cô sao?”
“Hoa Cẩm… Không phải tôi! Tôi không nói…”
Cô ta vội vàng xua tay, vội vàng thanh minh cho mình.
Hoa Cẩm đều là nam thần trong cảm nhận của cô ta, chính vì vậy cô ta mới cảm thấy căm giận bất bình với Hoa Cẩm và Vân Thi Thi.
Cô ta trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoa Cẩm nhìn chằm chằm mình, mới đột nhiên nghĩ đến những lời đồn về Hoa Cẩm trong đoàn làm phim, lòng dạ độc ác, suýt chút nữa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Cô ta