Cao Nam lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật tiến hành suốt cả một buổi tối, mới miễn cưỡng qua được thời kì nguy hiểm.
Lần này Hữu Hữu không có nặng tay, cũng không cho anh ta nuốt 1000 cây kim, nhưng mà chuyện này, cũng làm cho sau này Cao Nam nhìn thấy đồ vật bén nhọn, sẽ sợ hãi theo bản năng, không thể kìm nén được.
Đương nhiên, những chuyện này để sau này hãy nói.
Cao Nam bị thương nằm viện.
Hôm sau, nhà họ Cao vội vàng đi tới bệnh viện, nhưng mà nhà họ Cao hỏi đến, Cao Nam lại không nói gì.
Anh ta không dám nói!
Anh ta thật sự sợ ba cha con đó.
Quá phúc hắc, quá độc ác rồi.
Dám nói dám làm.
Nhất là đứa bé Hữu Hữu đó, quả thực là Hỗn Thế Ma Vương, anh ta nào dám nói, chỉ nói cổ họng với miệng đau nhức, muốn tĩnh dưỡng, chuyện khác không tiện hỏi nhiều.
Nằm viện ngày thứ ba, Vương Xuyên Đức đến đây, ông ta vừa vào phòng bệnh, liền bảo người nhà họ Cao ra ngoài, nói có chuyện muốn nói riêng với Cao Nam.
Mới vừa đóng cửa lại, ông ta xoay người, ngồi trước giường, vẻ mặt sầu lo, “Không phải cậu đã bảo cháu giữ khoảng cách với Mộ Nhã Triết nhà họ Mộ rồi sao? Cậu đã cảnh cáo cháu rồi, người phụ nữ của cậu ta, cháu không được phép có một chút chủ ý gì! Nhưng cháu thì sao? Những lời cậu nói đều thành gió thoảng bên tai rồi sao?”
Cao Nam nằm ở trên giường bệnh, nhắm mắt lại, nhíu mày, lại không nói lời nào.
Vương Xuyên Đức lại quở trách tiếp, “Cháu cho rằng Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ thị, liền thật sự biến thành ‘Chó nhà có tang’, hai bàn tay trắng sao? Chẳng lẽ cháu không biết, tập đoàn Thánh Ngự mới đưa ra thị trường gần đây, là công ty do một tay cậu ta sáng lập ra, cháu có biết hay không, bây giờ Mộ thị nghe được tên của cậu ta, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, phần lớn tài nguyên của Mộ thị đều nằm trong tay cậu ta, bây giờ cậu ta rời đi, cũng không quay đầu lại, ra đi một cách thoải mái, nhưng cùng lúc đó, cậu ta cũng mang tài nguyên quan trọng nhất của Mộ thị! Cháu lấy cái gì đấu với cậu ta?”
Đây là lần đầu tiên Cao Nam nghe thấy chuyện này, anh ta biết tập đoàn Thánh Ngự, nhưng không biết