“Cô Vân Thi Thi, không cần phải né tránh câu hỏi của tôi có được không?” Phóng viên đó vẫn ép sát từng bước, không cho cô đường lui, “Mời tự mình trả lời câu hỏi của tôi!”
Vân Thi Thi cúi đầu, im miệng một lúc lâu không nói, đột nhiên lạnh lùng nhếch môi lên, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, trên mặt không còn lúng túng như vừa rồi, trái lại là một loại thản nhiên, không có chút sợ hãi, “Còn cần trả lời vấn đề gì nữa?”
“…”
“Không phải cô đã nói rõ hết mọi chuyện rồi sao?”
Vân Thi Thi lạnh lùng nói, “Tôi đúng là chưa kết hôn mà có con, năm mười tám tuổi, tôi đúng là vì đẻ thuê cho nhà họ Mộ sinh ra một đôi song sinh, nếu đây là đáp án cô muốn, như vậy tôi có thể nghiêm túc nói, còn chính diện trả lời cô, đúng như lời cô nói.”
Ánh mắt phóng viên sáng lên, “Nói như vậy, cô thừa nhận rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng mà tôi không có ôm ý nghĩ xấu xa ‘Mẹ vinh nhờ con’ gì đó, tôi chỉ là…”
Vân Thi Thi đáng muốn giải thích, lúc trước cô giữ Hữu Hữu ở bên người, là vì âm kém dương sai, lúc trước sinh Hữu Hữu xong, đứa bé không còn hơi thở, nhà họ Mộ phái người mang Mộ Dịch Thần đi, bọn họ hiểu lầm Hữu Hữu đã mất, để đứa bé ở trong phòng sinh lạnh lẽo.
Sau đó ý tá bất ngờ phát hiện, cậu còn hơi thở mỏng manh, lập tức ôm đi cấp cứu, lúc này mới có thể cứu sống.
Nhưng mà phóng viên bên dưới không cho cô cơ hội giải thích.
Vừa dứt lời, nhất thời tất cả mọi người náo loạn.
Bọn họ chỉ nghĩ Vân Thi Thi thừa nhận tất cả những chuyện phóng viên kia nói, bởi vậy tin rằng cô đúng là từng chen vào tình cảm của Mộ Nhã Triết và Mộ Uyển Nhu.
“Vân Thi Thi, nói như vậy, cô thực sự tham dự vào tình cảm của Mộ Nhã Triết và Mộ Uyển Nhu? Cô là kẻ thứ ba chen chân sao?”
“Vân Thi Thi, cô đã có lịch sử là kẻ thứ ba, như vậy bây giờ cùng Cao Nam, và Kỷ Nhan, cũng là