Tiếu Tuyết kích động che miệng, bị cảm động nhiều hơn là bất ngờ, không biết phải nên nói gì.
Kỷ Nhan vừa lúc xuất hiện ở phía sau lưng cũng vì bất ngờ mà đứng sững tại chỗ.
Vân Thi Thi ngạc nhiên hồi lâu, mãi tới lúc Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu nhắc nhở một tiếng, cô mới từ từ đưa tay ra cho anh.
Tay cô còn cách một đoạn mới chạm tới tay anh.
Anh đã vội bắt lấy, nâng tay cô lên, Vân Thi Thi quá bối rối nên đứng còn không vững, không kịp phản ứng lại, Mộ Nhã Triết đã kéo cô vào lòng, một tay đỡ gáy cô, không để cho cô kịp làm gì, đã bất ngờ hôn cô!
Nụ hôn trăm năm.
Vân Thi Thi mở to hai mắt, cả thế giới trắng xóa như một bầu trời đầy hoa tuyết!
Mộ Nhã Triết nhắm mắt lại, hôn cô, từ từ mở mắt, rồi đột nhiên buông nụ hôn, quay người ôm lấy cô, gương mặt hướng về phía mọi người, nhìn những ánh mắt kinh ngạc vây quanh, giọng nói trầm ổn của anh vang lên, anh tuyến bố: "Cô ấy là vợ của tôi, là chính thức của tôi. Cho nên, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn cô ấy."
Lời tuyên bố vô cùng bá đạo này khiến vô số máy ảnh đổ dồn hết về phía anh.
"Tách tách tách tách...."
Có một số nhà báo vì phản ứng không kịp cho nên bị đứng sựng tại chỗ, thậm chí còn quên mất phải chụp lại cảnh này.
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn về phía anh, vừa kinh ngạc lạc vừa hơi hồ nghi, trong ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc, anh gật đầu nhìn cô rồi đưa tay nhẹ nhàng vén làn tóc mai trên trán cô.
Trước vô số microphone đang hướng về phía này.
Giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên: "Anh vẫn luôn muốn công khai tình cảm khăng khít giữa hai chúng ta, công khai hôn nhân của chúng ta, em quên rồi sao? Anh đã từng hứa với em, khiến cả thế giới làm chứng cho chúng ta, làm chứng cho lời thề ước của anh với em."
Vân Thi Thi vô cùng sững sờ.
"Triết..."
"Xuỵt, tiếp theo, hãy để anh lo."
Ánh mắt của Mộ Nhã Triết hơi cong cong: "Giao mọi thứ cho anh, được chứ?"
Vân Thi Thi cũng không bướng bỉnh nữa, mím nhẹ môi, gật đầu.
Mộ Nhã Triết dắt tay cô, lần thứ hai nói đi lên trên đài.
Trên đài cao nơi có các vị lãnh đạo