Vân Thi Thi ôm Vân Thiên Hữu, căn bản không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, nhưng vừa nghe cậu nhóc khóc lóc kể lể, đau nát tim.
“Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi! Hữu Hữu, mẹ sai rồi! Sau này mẹ sẽ không bao giờ...để Hữu Hữu ở nhà một mình nữa! Lần này là mẹ sai rồi, Hữu Hữu muốn phạt mẹ thế nào cũng được...”
Mộ Nhã Triết đứng bên giường, mày cau chặt.
Thằng nhóc này, tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn không nhỏ, còn biết phải khiến mẹ thấy hổ thẹn với cậu. Ngoài miệng thì nũng nịu, ánh mắt thì lạnh như băng nhìn anh chằm chằm, phải cảm thán diễn xuất tuyệt vời của cậu.
Vân Thiên Hữu nhíu mày, tặng cho Mộ Nhã Triết một ánh nhìn lạnh lùng, mồm lại yếu ớt nói với Vân Thi Thi: “Mẹ ngốc, sao Hữu Hữu nỡ phạt mẹ chứ? Chắc chắn là tối qua mẹ có việc, thế nên mới không trở về. Hữu Hữu không trách mẹ đâu, nhưng lần sau mẹ đừng bỏ Hữu Hữu lại một mình, Hữu Hữu thực sự rất sợ ~~”
Nói xong, khóe miệng cậu nhếch lên, như đang diễu võ dương oai với người đàn ông, cậu lại nũng nịu nói: “Mẹ, nếu như nhất định phải phạt mẹ, vậy phạt mẹ sau này mỗi buổi tối phải cùng Hữu Hữu ngủ, kể chuyện cổ tích cho Hữu Hữu!”
“Được!”
“Ngoắc tay, quyết không nuốt lời nha!” Hữu Hữu vươn ngón út, ngoắc ngoắc một cái.
Vân Thi Thi khẽ lau nước mắt, ngoắc vào ngón tay cậu: “Ngoắc tay!”
Đôi mắt Hữu Hữu cong lên, dán trán vào trán Vân Thi Thi, làm nũng cà cà, chu môi nói: “Mẹ, Hữu Hữu tha thứ cho mẹ nha!”
“Hữu Hữu thật thông minh!”
Vân Thiên Hữu bỗng nhìn về phía Mộ Nhã Triết, trên mặt giả vờ ngạc nhiên: “A? Mẹ, chú này là ai vậy?”
Nét mặt Vân Thi Thi xấu hổ.
Cô không biết, Hữu Hữu đã sớm biết thân phận của anh, thấy cậu nhóc hỏi, nhất thời không biết nói gì cho đúng.
Giới thiệu thế nào giờ? Chẳng lẽ nói, Hữu Hữu, đây là cha con?Hữu Hữu sẽ bị dọa sợ mất!
Sáu năm qua, chưa từng nhắc tới bất kì tin gì về cha ruột của cậu trước mặt cậu, giờ tự dưng nói với cậu, cậu có