Sở Hà cười: "Tiểu Tuyết, chị còn muốn cám ơn em đấy. Em đến sống cùng chị, khiến ngôi nhà lạnh giá vui vẻ lên không ít. Tiểu Bảo rất thích em, có em ở đây, nó cũng bớt buồn. Mà công việc của chị cũng không có nhiều thời gian ở bên nó. Có em ở đây, ngược lại chị cũng yên tâm."
"Sở Hà, chị chưa từng nghĩ sẽ tìm lại ký ức sao?" Mạnh Tinh Tuyết lấy hết dũng khí hỏi: "Thân phận của chị, gia đình của chị, còn có cha của Tiểu Bảo."
Động tác trên tay Sở Hà dừng vài giây, nâng mắt, nhìn cô ta một cái, nhếch môi: "Đương nhiên là có nghĩ tới. Chờ đến khi chị góp đủ tiền rồi, nhất định sẽ đi ra ngoài thế giới nhìn ngắm một cái, biết đâu lại có thể tìm lại ký ức lúc trước. Hay là đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi?”
"Được!" Mạnh Tinh Tuyết hiểu ý cười.
Sở Hà đưa cô ta đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói là Mạnh Tinh Tuyết quá yếu, làm lụng vất vả quá độ, lại ngồi một chỗ trong thời gian dài, dinh dưỡng thì không đủ, cho nên mới có dấu hiệu động thai.
Đến lúc lấy thuốc, bác sĩ luôn miệng dặn, đừng nên làm việc quá sức, nhất định phải khám thai định kỳ, nếu không sẽ dễ bị sẩy thai.
Mạnh Tinh Tuyết nghe được thì hoảng hồn, nghĩ vì sơ suất của mình mà suýt nữa đã không thể bảo vệ đứa bé trong bụng, khó tránh khỏi sợ hãi.
Bác sĩ hỏi: "Cha đứa bé đâu?"
"..." Khoé môi Mạnh Tinh Tuyết co rúm, không lên tiếng.
Bác sĩ thấy vậy, ánh mắt nhìn cô ta có chút phức tạp, cũng biết đây là chuyện nhạy cảm, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Trên đường về nhà, Sở Hà dừng lại ở hàng bán hoa quả.
Mạnh Tinh Tuyết đang ngạc nhiên thì đã thấy Sở Hà đi đến lựa hoa quả.
"Ở thành phố hoa quả nhiều, ở