Ngẫm lại mà vẫn thấy sợ. Tóm lại, Mạnh Thanh Dương dặn dò kĩ càng rồi mới yên tâm nghênh ngang rời đi.
Tuy Triệu Duệ không hiểu rõ, nhưng chức trách của bác sĩ vốn là nhận tiền của người ta thì phải làm đến nơi đến chốn, cho nên tất nhiên ông sẽ không chậm trễ.
Ở phòng bệnh ngồi một hồi, Hữu Hữu bỗng ngẩng đầu làm nũng với Vân Thi Thi: “Mẹ, Hữu Hữu đói bụng quá.”
Nói xong, cậu chu môi nhéo nhéo cái bụng nhỏ, đôi mắt như nai con vô tội nhìn cô, nhìn đáng thương miễn bàn.
Vân Thi Thi lập tức dịu dàng hỏi: “Hữu Hữu muốn ăn gì, mẹ sẽ đi siêu thị mua cho con!”
Gần bệnh viện có rất nhiều cửa hàng tiện lợi mở 24h và nhiều tiệm bánh ngọt, rất thuận tiện.
“Nhưng muộn thế này rồi, Hữu Hữu thật sự lo lắng!” Chợt mắt cậu lóe lên tia sáng, chụm hai tay quay sang cầu cứu Lý Hàn Lâm mềm mại nói: “Hiệu trưởng, hay là, chú đi cùng mẹ cháu đi!”
Lý Hàn Lâm lập tức hiểu ý gật đầu, Vân Thi Thi lại hơi ngại, từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn! Hữu Hữu, giờ muộn thế này rồi, để hiệu trường về nhà được không?”
“Không sao đâu! Hiệu trưởng luôn rất nhiệt tình nha. Hơn nữa, mẹ, mẹ yếu đuối như thế, đêm hôm khuya vắng, nếu như trên đường gặp phải kẻ xấu định bắt cóc mẹ thì làm sao giờ? Hiệu trưởng Lý rất lợi hại, có thể bảo vệ mẹ đó!”
“Đúng vậy, dù sao giờ vẫn chưa quá muộn, tôi đi mua đồ cùng cô, đưa cô lên tầng rồi về nhà cũng không phiền đâu! Tôi rất quý Hữu Hữu, đối xử với cậu bé như con trai mình vậy!”
Lý Hàn Lâm vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh như đang phóng dao lên người mình.
Mộ Nhã Triết nhếch mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông, vẻ mặt lộ ra sự khó chịu nhàn nhạt.
Như thể đang chất vấn câu nói kia của ông -------- coi như con trai mình?
Nếu ánh mắt đó có thể gây sát thương, sợ rằng trên người ông đã có mấy vết dao rồi.Lý Hàn Lâm móc khăn tay, lau mồ hôi lạnh trên trán, hai cha con này,