Mộ Yến Thừa giật mình, như từ trong mộng mới tỉnh lại, kịp phản ứng mà cười chua xót: “Tôi… Là tôi!”
“Cậu còn muốn đứa bé kia chứ?” Bác sĩ lại hỏi.
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Nếu không cần đứa bé thì nhân lúc cái thai còn nhỏ nhanh chóng xử lý cho xong. Nếu muốn, thì bảo vệ vợ con mình cho tốt!”
“Ông không cần cố ra vẻ thần bí!”
Mộ Yến Thừa không nhin được nữa: “Cho dù là tình huống thế nào, người lớn, đứa bé, tôi đều muốn! Tôi hỏi ông, sao ông còn không trả lời? Cô ấy thế nào rồi? Tình hình có nghiêm trọng lắm không?”
Bác sĩ thở dài: “Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, đưa tới kịp thời, coi như bảo vệ được đứa bé! Tuy nhiên, tình hình trước mắt còn phải theo dõi thêm, thân thể cô gái này quá yếu, tạm thời có thể bảo vệ được đứa bứ, nhưng nếu cơ thể không được chăm sóc tốt, cũng chưa chắc chắn được điều gì! Theo chẩn đoán, đã có dấu hiệu sinh non!”
“Dấu hiệu sinh non!”
Đứng vậy.
Theo thông tin thủ hạ báo cáo cho anh ta, cũng có tin tức như vậy.
Cô suýt chút nữa thì sinh non.
Sở Hà khẩn trương hỏi: “Nói cách khác, người lớn và đứa bé đều đã an toàn phải không?”
Bác sĩ gật đầu: “Tạm thời là như vậy! Chúng tôi cũng không dám đảm bảo cái thai này có thể bảo toàn hay không, sau này không thể nói trước điều gì, chỉ sợ là có chút nguy hiểm!”
“Bây giờ người tỉnh chưa?”
“Ừm, đã khôi phục ý thức, anh nhanh chóng làm thủ tục cho cô ấy đi, lập tức nhập viện.”
Mộ Yến Thừa vừa định quay người đã bị Sở Hà ngăn cản: “Cậu vào xem cô ấy thế nào trước đi, tôi khá quen thuộc chỗ này, để tôi làm thủ tục cho.”
“…Được.”
Mộ Yến Thừa không kịp chần chừ, lập tức bước vào phòng cấp cứu.
Trên giường bệnh, Mạnh Tinh Tuyết đã tỉnh lại, y tá vừa tiêm cho cô ta một mũi giữ thai, lại tâm sự một hồi, toàn thân cô ta đau đến cứng ngắc, nước mắt chảy ra từng dòng.
Cô không phải không chịu được đau.
Nhưng thuốc tiêm lần này vào người