Thật lâu sau, bọn họ mới kịp phản ứng lại, dè dặt hỏi: “Nói vậy, chúng tôi… Bắt nhầm người?”
“Giao dịch này không tính!” Tống Ân Nhã hung hăng bỏ lại mấy lời này rồi xoay người định đi.
Hai người kia thấy cô ta định đi thì đánh mắt ra hiệu với nhau, rồi lập tức xông lên ngăn cản cô ta: “Cô muốn đi à? Sao có thể không giữ lời như vậy chứ? Chúng tôi cũng đã khổ sở bắt người tới đây, một câu xóa bỏ giao dịch của cô, công sức của chúng tôi lập tức đổ sông đổ biển?”
“Người tôi cần các người không mang tới, sao nào, các người còn muốn đòi tiền?”
Tống Ân Nhã hừ lạnh một tiếng, vừa muốn vượt qua bọn họ thì lại bị người kia ngăn cản, cửa cũng nhanh chóng bị đóng lại, hiển nhiên là không muốn để cho cô ta nghênh ngang rời đi.
Cô ta liếc mắt đánh giá bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Sao? Chẳng lẽ các người muốn ăn cướp à?”
Người đàn ông cười đểu cáng: “Cô Tống, việc làm ăn cần coi trọng quy tắc! Chúng tôi làm theo cô phân phó, chính cô nói không được rõ ràng, còn có thể trách chúng tôi được à?”
“Làm sao tôi biết được các người có thành thật làm việc không? Các người không tìm được người, lại tùy tiện bắt một đứa bé tới đây cho qua la xong chuyện, tôi còn phải ngoan ngoãn trả tiền thuê cho các người?”
“Cũng không thể nói vậy được! Cô Tống, thế này đi, nếu người này không phải người cô muốn, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã mất công rồi, chúng tôi cũng đâu có muốn nhầm, một chút phí lao động này, cô cũng nên tính cho chúng tôi chứ!”
Tống Ân Nhã không khỏi cười nhạt: “Các người thật có công phu ăn cướp đấy!”
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, biểu cảm lại có chút thay đổi, không còn vẻ khách khí như trước nữa.
Trong lòng Tống Ân Nhã cũng chột dạ, chỉ là mặt vẫn không đổi sắc, lạnh lùng hỏi: “Các người có biết tôi la ai không? Dám chặn đường tôi!”
“Mặc kệ cô là ai, dù có là ông trời thì ông đây cũng không quan tâm, khoản tiền này, không