Thấy đứa bé đó rụt bả vai, anh ta nhíu mày, ma xui quỷ khiến lấy áo khoác ở một bên, che lên người cậu.
Vệ sĩ ngồi kế bên tay lái nghe được động tĩnh phía sau, lấy lại tinh thần, lại thấy được một mặt vô cùng dịu dàng của Cố Cảnh Liên, trợn mắt há miệng nhìn.
Cố Cảnh Liên phát hiện ra được có ánh mắt đánh giá, nâng mắt, trong nháy mắt lại biến thành rét lạnh.
“Sao thế?”
“Không, không… Không có gì ạ!”
Vệ sĩ lập tức thu hồi tầm mắt, ngồi nghiêm chỉnh.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói, “Tắt nhạc đi.”
“Dạ!”
Lái xe lập tức tắt nhạc.
Xe chạy nhanh trên đường, nhưng mà trong xe lại vô cùng yên tĩnh.
Sở Tiểu Bảo yên tâm thoải mái gối đầu lên đùi anh ta, mơ một giấc mộng vô cùng an tâm.
Trong mộng, một người đàn ông cao lớn dịu dàng nắm tay cậu, ngẩng đầu nhìn, cho dù không thấy rõ ngũ quan lắm, nhưng mà bóng dáng cao lớn, làm cậu cảm thấy vô cùng an tâm!
Người đàn ông nắm tay nhỏ của cậu, đi trên đồng ruộng trống trải bát ngát, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng.
“Cha…”
Cậu kêu lên một tiếng.
Cố Cảnh Liên nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được âm thanh như ruồi muỗi kêu, cho dù không rõ lắm, nhưng mà có thể phân biệt được, đứa bé này hình như kêu tên ai đó.
Anh ta mở mắt ra, nghi ngờ đánh giá, cúi đầu nghe, Sở Tiểu Bảo lại không có động tĩnh.
“Tổng giám đốc Cố, đến nơi rồi ạ!” Lái xe nói.
Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, không ngờ đã đến cục cảnh sát.
Xe vững vàng dừng ở trước cục cảnh sát, vệ sĩ lập tức xuống xe, sau khi mở cửa sau xe ra, đã thấy Sở Tiểu bảo nằm trong lòng Cố Cảnh Liên, ngủ vô cùng an tâm.
“Tổng giám đốc Cố, tôi ôm đứa bé vào nhé?”
Cố Cảnh Liên cúi đầu nhìn đứa bé một cái, vẻ mặt đứa bé đó điềm tĩnh, khóe môi khẽ cong lên, giống như đang cười, chắc là mơ giấc mơ đẹp?
Vệ sĩ thấy anh ta không nói gì, còn thấy anh ta im lặng, liền vươn tay ra muốn ôm Sở Tiểu Bảo.
Vừa mới giơ tay lên giữa không trung, Cố Cảnh Liên lại lạnh lùng nói, “Đợi đã.”
Giọng nói cũng không lớn, cũng rất trầm, khiến cho người ta thấy được uy hiếp.
Vẻ mặt vệ sĩ nghi ngờ, lại nghe anh ta nói, “Không thấy đứa bé ngủ thiếp đi sao?”
“…”
Vẻ