“Ừm, anh nguyện ý gánh vác trách nhiệm của người cha, nhưng… Anh vẫn không kết hôn với em, có phải không?” Mạnh Tinh Tuyết tức giận với anh ta, thấy anh ta liếc mắt không nói, không thể nhịn được nữa, “Anh nói chuyện đi!”
“Nếu em không thèm để ý danh phận, anh có thể dẫn em về nhà họ Mộ. Nhưng mà em có biết, trên người anh còn có hôn ước, anh… Anh không thể cưới em làm vợ, nhưng mà ngoại trừ danh phận, toàn bộ mọi thứ anh đều có thể cho em! Cuộc sống tốt đẹp, chi phí ăn mặc, tuyệt đối có thể…”
“Câm miệng!”
Mạnh Tinh Tuyết mở to hai mắt nhìn, ép buộc nước mắt chảy vào trong hốc mắt, đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, lập tức bật cười, “Ngoại trừ danh phận sao? Cho nên, ý của anh là, em có thể giống như nhân tình, không thấy ánh sáng sống bên cạnh anh, nhận cưng chiều của anh sao?”
“…”
Mạnh Tinh Tuyết nắm lấy gối đầu, đập mạnh vào người anh ta, giống như bị bệnh thần kinh kêu lên, “Mộ Yến Thừa, vì sao lại nói như vậy, anh có thể nói ra đúng lý hợp tình quá đấy! Cuộc sống tốt đẹp? Vinh hoa phú quý? Anh rõ ràng biết em không cần những thứ này!”
“Tinh Tuyết!”
“Chúng ta cắt đứt quan hệ đi!” Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên khóc rống lên, “Em không cần yêu anh nữa, em không cần tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, không thấy mặt trời, giống như là một kẻ đáng thương!”
Mộ Yến Thừa cắn chặt môi.
Không phải anh ta không muốn cưới cô ta.
Mà vì anh ta không quyết đoán như Mộ Nhã Triết!
Đúng vậy.
Anh ta yêu Tinh Tuyết, có lẽ mãi đến khi mất đi một người, mới có thể luống cuống tay chân hiểu được, hóa ra, cô ấy mới chân chính là thứ anh ta muốn!
Cái tên Mạnh Tinh Tuyết, đã chiếm cứ trái tim anh ta.
Nếu như có thể, anh ta cũng muốn thuận lợi vui vẻ cưới cô ta làm vợ.
Nhưng mà cửa lớn nhà họ Mộ, không phải anh ta nói muốn cưới, liền có thể cưới Mạnh Tinh Tuyết về!
Nhà họ Mộ chú trọng gia thế, chú trọng bối cảnh, Mạnh Tinh Tuyết có bối cảnh gì?
Chỉ là một thân phận yếu ớt, một gậy đủ để đánh trở về.
Nhưng mà, muốn anh ta buông tay, anh ta thật sự làm không được.
“Tinh Tuyết, anh đồng