Sở Tiểu Bảo đã học tự mình tắm rửa, chỉ là động tác không được lưu loát, nửa tiếng sau, cậu cẩn thận leo ra khỏi bồn tắm, dùng khăn mặt cẩn thận che khuất vị trí xấu hổ, lập tức nói, “Em tắm xong rồi!”
“Ừ! Để chị mặc quần áo cho em!”
“Không cần! Em tự mình mặc quần áo! Không cần chị giúp!”
Nữ giúp việc không có biện pháp, đem quần áo sạch đến gần, cậu vụng về mặc quần áo tử tế, lại đến trước gương chỉnh sửa, ngắm nhìn một phen.
Song khi cậu đứng trước gương nhìn mình, bộ dạng quần áo không chỉnh tề, lại có chút mất mát nho nhỏ!
Cậu lại chỉnh quần áo một phen, mãi đến khi trong gương, chiếu lên hình ảnh cậu mặc áo sơmi, bộ dạng sạch sẽ, lúc này mới cười hài lòng.
Nhưng mà hình như quần áo hơi rộng.
Thực ra, bộ quần áo này, không phải dựa theo người cậu mà mua, đêm hôm khuya khoắt, cửa hàng quần áo đều đã đóng cửa. Cố Cảnh Liên muốn người hầu chuẩn bị cho Sở Tiểu Bảo quần áo sạch sẽ, thuộc hạ ở biệt thự nhà họ Cố tìm kiếm một phen, đúng lúc một quản gia nhà họ Cố có con trai sáu tuổi, mua mấy bộ quần áo mới, còn chưa kịp mặc, bởi vậy đưa cho cậu mặc.
Chỉ là vạt áo hơi dài một chút, nhưng mà miễn cưỡng mặc vừa.
“Ai nha, thật đáng yêu!”
Nữ giúp việc liếc mắt nhìn cậu, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhịn không được tiến lên nhìn.
Sở Tiểu Bảo bị cô ta nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, trên mặt cực kỳ nóng, cậu có chút khẩn trương níu chặt góc áo, có chút mất tự nhiên.
“Đừng nhìn chằm chằm em nữa mà.”
Sở Tiểu Bảo nói thầm một câu, vừa dứt lời, bao tử lại kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý.
Ai nha, lại đói bụng.
Sở Tiểu Bảo ngẩng đầu, nâng mắt nhìn cô ta, nữ giúp việc nhịn cười, lập tức dịu dàng hỏi, “Vậy, chị mang em đi dùng bữa sáng, có được không?”
“Được ạ!”
Sở Tiểu Bảo vừa nghe có đồ ăn ngon, ánh mắt hơi sáng lên, mặc cho nữ giúp việc ôm đến nhà ăn.
Biệt thự nhà họ Cố, là biệt thự trang viên trên tấc đất vàng ngoại ô thành phố.
Nghe nói, biệt thự nhà họ Cố có phong thủy hiếm thấy, truyền lại đời sau trăm năm, bởi vậy, có thể nói, biệt thự nhà họ Cố, đã