Phó cục trưởng gặp khó khăn, liên tục kiên nhẫn dò hỏi, xem có phải cậu đã nhớ nhầm rồi hay không.
"Cháu..." Sở Tiểu Bảo gãi gãi đầu, lúc này cũng có chút hoài nghi bản thân mình.
Lúc trước cậu thuộc lòng số điện thoại di động của Sở Hà, nhưng rất ít khi gọi điện thoại cho cô ấy, bình thường toàn ở nhà xem ti vi, cũng không có chuyện gì quan trọng, Sở Hà cho cậu học thuộc số di động là để đề phòng thôi, chắc là do lâu rồi nên cậu không còn nhớ rõ, khó khăn đọc lại từng con số, vậy mà lại đọc sai.
Phó cục trưởng tra thông tin hộ khẩu cũng không tìm được một chút tin tức nào của Sở Hà.
Đó là đương nhiên.
Sở Hà bị mất tích đã bốn năm, người nhà cô ấy có thể xin gạch bỏ hộ khẩu.
Nhưng càng rắc rối hơn chính là, về thân phận của mình, Sở Hà không có chút ký ức nào, cô ấy cũng từng thử điều tra thân phận của mình, nhưng trên mạng không hề có thông tin của cô ấy.
Lúc trước cô ấy bị mất trí nhớ, cũng đã từng đến sở cảnh sát để tìm tư liệu, đối chiếu ADN, đối chiếu gương mặt, rồi còn tìm trong kho tư liệu thông tin chứng minh thư, nhưng cũng không tra được chút thông tin gì.
Không có một chút tin tức, chỉ tra được một vài thân phận đặc biệt.
Một là, có thể Sở Hà là Hoa Kiều về nước, không có quốc tịch ở đây, cho nên trong kho lưu trữ thông tin quốc gia khó mà điều tra được.
Thứ hai là, không có hộ khẩu, nhưng thật ra khả năng này không lớn.
Thứ ba là, thân phận đặc biệt, ví dụ như công việc của Sở Hà có liên quan đến vấn đề gì đó hơi đặc thù, như vậy thân phận của cô ấy sẽ rất khó điều tra, tin tức của cô ấy sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, chỉ khi cô ấy bỏ việc, thì thông tin của cô ấy mới có thể được nhập vào kho lưu trữ quốc gia như bình thường.
Có thể là đặc công, cũng có thể là sĩ quan được vào biên chế.
Nhưng mà, Sở Tiểu Bảo không có nói ra chuyện Sở Hà bị mất tích.
Quan trọng là, cậu cũng không hiểu rõ lắm về chuyện của Sở Hà.
Cậu chỉ biết là, mình không có cha.
Phó cục trưởng điều tra rất lâu cũng