"Thật ra... Ngủ một mình rất cô đơn! Hơn nữa, căn phòng lớn như vậy, cháu hơi sợ! Cứ có cảm giác tòa nhà này rất âm u, vừa nghĩ đến đã sởn gai óc."
Ánh mắt Cố Cảnh Liên càng lạnh hơn, môi mỏng khẽ mở: "Tiểu quỷ, sự kiên nhẫn của chú có hạn..."
Còn chưa kịp nói xong, Sở Tiểu Bảo đã đột ngột nắm tay anh ta, gương mặt tươi cười dẫn anh ta qua ghế sofa.
Cố Cảnh Liên không biết gì bị cậu đẩy ngồi xuống ghế, vẻ mặt Sở Tiểu Bảo nịnh nọt đi vòng ra phía sau, hai bàn tay nhỏ nhắn ra sức xoa bóp vai cho anh ta.
"Chú, có mệt không? Cháu bóp vai cho chú nha!"
Cố Cảnh Liên: "..."
Tên tiểu quỷ này, kỹ thuật nịnh bợ người khác chắc là đứng đầu rồi.
"Muốn lấy lòng chú sao?" Anh ta lạnh lùng nhíu mày, liếc xéo cậu, lấy lòng anh ta sao, anh ta sẽ không để mình bị người khác quay vòng vòng đâu!
"Không phải đâu! Cháu thật lòng cảm thấy chú rất vất vả, làm việc xong, nhất định rất mệt mỏi! Cháu xoa bóp bả vai cho chú, giúp chú thả lỏng hơn!"
"..."
Khóe môi Cố Cảnh Liên run run.
Sở Tiểu Bảo ra sức xoa bóp, mặc dù lực tay của cậu không lớn, nhưng vẫn cố dùng hết sức, mới có một lát mà đổ mồ hôi đầm đìa trên lưng.
Cố Cảnh Liên cũng không muốn cắt ngang cậu.
Lại nghe cậu vừa xoa bóp, vừa dẫn dắt anh ta từng bước: "Chú à, nhà của chú thật là lớn!"
Cố Cảnh Liên không nói gì.
Sở Tiểu Bảo lại lảm nhảm một mình: "Một cái phòng ngủ thôi mà cũng lớn bằng nguyên cái nhà của cháu rồi! Hơn nữa, bồn tắm cũng thật là lớn, có thể nuôi rất nhiều cá vàng trong đó!"
"Thì sao?"
“Sống trong căn nhà lớn quá không tốt đâu!"
Sở Tiểu Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ở căn nhà quá lớn, sẽ làm cho chúng ta không có cảm giác an toàn! Hơn nữa, trong nhà âm u đáng sợ, giống như nhà ma vậy."
"..."
Sở Tiểu Bảo thấy bộ dạng anh ta từ đầu đến cuối vẫn luôn thờ ơ, cậu giống như con cún nhỏ vẫy đuôi, bước chân nhỏ lộc cộc chạy vòng ra phía trước, nằm úp sấp lên đùi anh ta, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gương mặt vô cùng trong