“Cho dù chú ấy không ăn thịt cháu, cũng sẽ vặn gãy cổ của cháu, ném cho chó ăn… Hu hu hu… Tiểu Bảo không muốn chết…”
Cậu chết cũng không xong, những lời Cố Cảnh Liên uy hiếp tối qua, trong đầu cậu vẫn còn nhớ rõ.
Bác Phúc lừa gạt bất đắc dĩ, “Chú ấy không phải là thú dữ.”
Cố Cảnh Liên không chịu đựng nổi, nhẫn nại của anh ta đã đến cực hạn, phái người lái xe lại đây, lập tức nói với bác Phúc, “Nhanh chóng đưa thằng nhóc này đến cục cảnh sát đi!”
Nói xong, anh ta tâm phiền ý loạn đi vào thư phòng, đóng mạnh cửa lại, tiếng vang rung trời, bác Phúc hồi hộp nhún vai.
Bác Phúc đành phải một mình đưa Sở Tiểu Bảo đến cục cảnh sát.
Xe chậm rãi đi vào cục cảnh sát, bác Phúc ôm Sở Tiểu Bảo xuống xe, đi vào cục cảnh sát, cục trưởng đã đợi ông ta từ lâu, thấy Cố Cảnh Liên không đi cùng, có chút bất ngờ.
“Tổng giám đốc Cố đâu?”
“Tổng giám đốc Cố bận rộn nhiều việc, cục trưởng Phó, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.”
Cục trưởng Phó nhíu mày, thở dài một tiếng, “Là như vầy, chúng tôi đem kết quả DNA của Tiểu Bảo so sánh với kho gen, trái lại hoàn toàn trùng khớp với tổng giám đốc Cố. Nói cách khác… Đứa nhỏ này, có khả năng là có quan hệ huyết thống với tổng giám đốc Cố.”
“Có khả năng sao?”
“Cũng không loại trừ khả năng hệ thống xảy ra sai lầm. Cho nên tôi muốn mời tổng giám đốc Cố tới, xem cậu ấy có đồng ý phối hợp hay không, tiến hành giám định DNA với Tiểu Bảo, như vậy, kết quả nhận được có thể chính xác hơn!”
Bác Phúc cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Tiểu Bảo run rẩy làm tổ trong ngực, ông ta nhíu mày, đột nhiên ‘A’ một tiếng, tựa hồ có chút băn khoăn.
Giống như trải qua đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, ông ta đột nhiên cẩn thận hỏi, “Tổng giám đốc Cố… Chưa có tới, nhưng mà giám định DNA, dùng tóc của cậu ấy cũng được chứ?”
Buổi sáng hôm nay lúc dọn dẹp phòng, ông ta cố ý lưu ý dưới gối một phen, ở trên giường Cố Cảnh Liên, hao phí rất nhiều thời gian mới tìm được một sợi tóc cực kỳ ngắn, vì thế nhặt lấy.
Không vì nguyên nhân nào khác.
Mà vì bộ dạng Sở Tiểu Bảo và